MẶT THẬT Mũi khoan xoáy vào thềm lục địa Đất nước nhói đau từ biển lên rừng Buốt tim 90 triệu người dân Việt Lưỡi Bò này toan liếm gọn Biển Đông! Lại một lần, một lần… lần nữa Những mặt nạ rơi tơi tả dọc đường Bao thật giả vàng thau lẫn lộn Mỗi lỡ lầm là biết mấy máu xương Người lính Điện Biên niềm vui chưa trọn Chiến thắng rồi mà Tổ quốc chia đôi Những toan tính lạnh lùng từ phương Bắc Hiền Lương xanh một tiếng thở dài! Lạ lùng thay ngọt ngào “đỗng chí” Trục lợi chiến tranh trên sinh mạng của người B52 đánh giữa lòng Hà Nội Bắt tay Nixon, lạnh ngắt miệng ai cười? Hoàng Sa ơi, nỗi đau khắc khoải Mộ gió người đi thao thiết trùng khơi Gạc Ma, Trường Sa sóng cồn bão nổi Máu của bao đời người Việt đã rơi… Biên giới Tây Nam một thời tang tóc Vũ khí ai trong tay lính áo đen? Cánh Đồng Chết mang tên Khơ Me Đỏ Đất nước này không được phép bình yên Nhớ Ải Bắc năm xưa đỏ lửa Kẻ xâm lăng từng là chỗ người nhà Một cuộc chiến với bao dằn vặt Bài học này muôn nỗi xót xa! Lần này nữa cuối cùng thôi nhé Mặt thật phơi ra dưới mặt trời Nàng Mỵ Châu còn khóc bên bờ biển Nỗi giận mình bao thế kỷ chưa nguôi… Trái tim lớn không thể nào nhầm chỗ Minh triết Việt chỉ đường qua gian khó hiểm nguy Bờ cõi núi sông ngàn năm tiên tổ Ảo ảnh tan rồi thêm rõ đường đi. Trần Mai Hưởng (5/2014)