Đôi Bờ (tiếp theo)
Lại một đêm nữa, tôi ngồi giữa bóng tối với những bài hát đệm bằng guitar gổ. Bài Đôi Bờ."Mình chọn nó để mở đầu. Lời bài hát nghe thật buồn. Chỉ vì mình rất thích giai điệu này, thích dòng nhạc này."
Tôi đã bỏ phí nhiều đêm mà không viết thêm gì. Những con mưa nặng hạt trên mái tách tôi khỏi dòng ký ức. Ngay sau hôm trở về, cái gì đó rong ruổi đưa tôi đến góc phố nhỏ gần khu chợ đó. Cảm giác gần như lâu ngày về thăm quê, thăm trường củ, gặp thầy cô củ... nhưng ở đây bỏ bớt những người củ và thêm vào vài thứ cảm xúc lung tung khác.(tôi cười). Chúng tôi từng gặp ở đây rất nhiều lần, nói về nhiều những thứ trên đời, cô ấy giúp tôi phá tan sự im lặng, lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ trẻ con nhắt để trở về với thực tại...Chẵn phải là những cuộc hẹn, chưa bao giờ tôi hẹn cô ấy tới. Cũng thật hay là mỗi lần đến đó lại gặp nhau vây thôi. Hồi ấy có đôi khi cả hai ở đó hồi lâu, không nói. Và tôi thích những khi cô ấy không cười. Những khoảnh khắc tôi có thể nhìn ngắm cô ấy. Nhưng phút giây hiếm hoi và ngắn ngủi, thời gian chúng tôi trải qua cũng ít ỏi. Một lần ở góc phố đó…
“Năm nay học xong Uyên không ở đây nữa. Uyên về quê với mẹ…”
"Chuyển về luôn..."
"...nghĩa là không lên nữa?..."
Rồi cả hai đứng lại ở đó và im lặng hồi lâu, nhưng lần này không giống những lần khác
có lẽ cô ấy nghĩ rằng đó là điều tôi nên được biết. Chúng tôi đều hiểu rằng khó có thể tìm lại được nhau. Đó là lần sau cùng chúng tôi ở đó và nói chuyện với nhau. Tôi lại chìm trong những suy nghĩ miên mang, mườn tượng lại cảnh góc phố sáng thưa thớt người. Thấy đầu mình nặng trĩu, bỏ tai nghe ra và ngồi thừ ở đây. Tự hỏi sao tôi không thể nhớ được giọng nói của cô ấy? Tại sao ta không thể ghi lại từng lời từng lời một? Nhạc đã dừng, tôi đã ngồi đây hơn hai tiếng. Không gian thật tĩnh lặng. Có lẽ lũ dế chán kêu hoặc nó lười như mình rồi. Nhìn xuống đồng hồ thì đã 12h23. Một đêm khó ngủ. Từ khi về tôi phải tạm xa nếp sống trong ký túc, đi ngủ sớm hơn. Trừ mấy hôm nay. Bất chợt một mảnh ký ức hiện ra trong tôi. Chợt nhớ một lần trên con đường đông đúc chiều 30 tết, tôi chợt trông thấy cô ấy trong dòng người đi qua. Tôi cất tiếng gọi, nhưng vô ích, tôi đứng đó nhìn cô ấy theo dòng người đi qua, ánh mắt thật lạnh lùng, xa lạ, không nhìn thấy tôi. Đó là lần sau cùng tôi gặp cô ấy. Khoảng thời gian sau đó hoàn toàn vắn bóng. Cô ấy biết rằng thời gian và trường lớp sẽ dần làm tôi lơ đãng đi, lúc ra đi cô ấy cũng không cho tôi biết. Tôi sau này vừa trách vừa cảm ơn cô ấy. Cô ấy hiểu tôi trong lớp như thế nào, cô ấy đã tránh cho tôi không sa vào vũng lầy mà tôi từng cố nhảy vào. Khá lâu sau một chiều buồn tôi chợt thấy thiếu vắn điều gì đó, tôi đã lạc mất cô ấy rồi. Và rồi tôi lại sống những năm tháng tẻ nhạt, những năm học cấp hai với tôi nặng nhọc lắm chăng? Tôi lại trở về với cái logic mà những suy đoán của mình, lại thờ ơ với việc học và càng chán ghét những đứa trẻ khác. Tôi không thấy ở họ chút gì ý tứ, sâu sắc hay đặt biệt. Có lẽ do tôi chưa bao giờ thực sự giao tiếp với họ.
Rồi lúc tôi gặp lại cô ấy năm lớp mười, ngay trước lúc cô ấy đi. Tất cả những gì để lại trong tôi chỉ là nỗi nhớ nhung và luyến tiết. Tôi chỉ có thể đứng đó, vẫy chào cô ấy, chúng tôi đã không thể nói một lời, trôi những hình ảnh qua thật nhanh chóng, tôi gật đầu và mỉm cười nhìn cô ấy. Đã khá lâu rồi, vẫn nụ cười xinh đẹp ấy đáp lại tôi. Khoảnh khắc trông thấy cô ấy một hi vọng lóe lên, sự hồi hộp, mừng rỡ xuất hiện và tan nhanh như giọt mưa rơi vào lòng tôi lạnh ngắt. Rồi lại như ngày nào, cô ấy qua thật nhanh, xa dần khỏi nơi tôi đứng, nụ cười vụt tắt, ánh mắt đó chất chứa nhiều điều khiến bạn phải suy nghỉ, mãi sau này bạn không thể nào quên được. Lần cuối tôi gặp cô ấy như vậy đó. Tôi từng tự hỏi liệu đó có phải lần cuối cùng? Những ngày sau đó tôi hơi ngơ ngác, nghĩ về cô ấy gần như mỗi tối. Thế rồi thời gian qua dần tôi cũng chấp nhận sự thật.
Tôi không ngờ rằng sau này hình bóng cô ấy lại cho tôi một điều để hi vọng, hi vọng vào một ngày niềm tin của tôi vào số phận sẽ trở thành sự thật, sự chờ đợi sẽ được đáp lại. Tháng năm phổ thông với tôi thật khó khăn, và ý nghĩ về cô ấy luôn thường trực trong tôi những tháng ngày ôn và thi tốt nghiệp. Rồi thành công đầu tiên trong đời tôi đó là tốt nghiệp phổ thông, kết quả hơn cả tôi mong đợi.
Tôi nghĩ về cô ấy rất nhiều, nhớ cũng nhiều nhưng chưa lần nào khóc. Vì tôi ghét sự ủy mị,tôi muốn mình phải cứng rắn. Đôi khi tôi chỉ ước lại một lần nữa được trông thấy cô ấy, trò chuyện như thuở nhỏ, lại được ngắm nhìn cô ấy, luôn yên tâm rằng mọi chuyện với cô ấy điều tốt...Hay ước mình có được một một kỷ vật, một tấm hình, một địa chỉ, số điện thoại hay bất cứ thứ gì đó. Và tôi không có gì cả, như thể không thể chứng minh với mọi người rằng cô ấy từng ở đây, chúng tôi từng rất thân nhau. Không gì ngoài nỗi nhớ, ngoài những hình ảnh phôi phai theo năm tháng. Tất cả như giấc mơ vậy, nhưng trong giấc mơ đó tôi từng sống. Nghĩ dến đây tôi lại đưa mình vào tuyệt vọng…cô ấy chỉ là giấc mơ đẹp, giấc mơ đẹp có lẽ là đầu tiên và duy nhất. Tôi từng thật hạnh phúc khi trông thấy nụ cười của cô ấy. Có lẽ cái gì đó nên kết thúc khi nó đẹp nhất, như vậy sẽ không bao giờ phôi phai và ta sẽ mãi luyến tiết nó, nhớ về nó…Ý nghĩ về cái chết làm tôi suy sụp mỗi đêm, đời ta dài hay ngắn đều có điểm kết, giá như trước kia tôi có thể sống như thể ngày mai tận thế, nếu vậy ta sẽ sống tốt hơn. Đôi khi tôi nghĩ rằng người khác sẽ cười nhạo tôi, bảo tôi điên khùng hoặc khờ khạo đi đợi một người như vậy, có lẽ họ nói đúng, nhưng tôi biết điều mình muốn làm. Với tôi câu chuyện đó giống như một sụ sắp đặt, càng nghĩ về nó tôi càng thấy nó giống một bộ phim. Tôi giành tình cảm cho nó nhiều như thể dành tình cảm cho cô ấy vậy. Và điều đó càng làm tôi muốn viết nó ra.
Đến bây giờ tôi biết rằng điều mà mình theo đuổi như đang đánh cược cho số phận. Viết nên đoạn kết cho câu chuyện thật khó. Và tôi sẽ không đặt đoạn kết ở đây, ngày tháng với tôi vẫn còn.
Sau đó chúng tôi…
INSIDE
--=Dựa trên câu chuyện có thật về tình bạn của chính tôi=--
Cảm ơn đã lắng nghe. Rất mong nhận được chia sẽ và góp ý của các bạn.