Bài viết Tình Yêu Thương Và Lòng Vị Tha !

Thảo luận trong 'Sinh viên cùng chia sẽ' bắt đầu bởi JeLy Small, 16 Tháng mười một 2013.

  1. Offline

    JeLy Small

    • Windows 1.0

    • s2.lUv.wIfE oF m3 @@
    Số bài viết:
    13
    Đã được thích:
    19
    Điểm thành tích:
    10
    Cuộc sống thì đâu ai có thể biết trước được tương lai, ai cũng có lỗi lầm, nếu tất cả đều hoàn hảo, thì đã không phải là con người. Và đó cũng chẳng phải là cuộc sống. Hãy biết tha thứ, yêu thương, hãy cho họ cơ hội khi họ lầm lỗi, và đã là con người, thì cần có lòng vị tha. Các bạn hãy cùng tôi đọc và suy ngẫm với câu chuyện: “Tha Thứ” của bạn Nguyễn Đình Tiến nha.
    THA THỨ
    Câu chuyện về một người cha và cậu con trai đang ở lứa tuổi thiếu niên. Mối quan hệ cha con của họ không được tốt đẹp và luôn căng thẳng.

    Cuối cùng, sau một trận cãi vã kịch liệt, cậu bé đùng đùng bỏ nhà ra đi. Tuy giận dữ và đau lòng, nhưng người cha biết rằng con mình rất cần sự uốn nắn và dạy dỗ để trưởng thành. Vậy nên ông đã bôn ba khắp nơi để tìm kiếm đứa bé nổi loạn ấy. Cuối cùng, khi tới Madrid, trong nỗ lực cuối cùng của mình, ông cho đăng một thông cáo trên báo: "Paco thương yêu, hãy đến gặp cha chiều mai trước cửa tòa soạn. Mọi tội lỗi đều được tha thứ. Cha yêu con. Cha của con".

    Chiều hôm đó, người cha đến tòa soạn thật sớm vì ông không muốn trễ giây phút nào để gặp đứa con thân yêu của mình. Và điều bất ngờ là, tới đó, ông đã gặp… 800 cậu bé tên Paco. Cả 800 cậu bé này đều đã bỏ nhà ra đi và đều đang mong đợi sẽ gặp được người cha rộng lượng của mình ở đó với vòng tay dang rộng yêu thương.

    Vâng, đôi lúc có những người bạn yêu thương lại làm tổn thương bạn, làm bạn rất đau lòng, và bạn lại càng đau lòng hơn khi nghĩ rằng tại sao họ không nói lời xin lỗi bạn, tại sao họ lại không có gì là ân hận, chẳng lẽ họ không biết rằng bạn đau đến thế nào sao…?

    Họ biết chứ, họ ân hận chứ. Nhưng vì lòng tự ái, vì nỗi sợ tỏ ra rằng họ yếu thế, và vì e ngại rằng họ không được tha thứ đã ngăn họ lại.


    THƯ CỦA ĐỨA CON BẤT HIẾU
    Thứ sáu, 12 Tháng 9 2008 14:23

    “… Chính con đã phụ lại tất cả những cố gắng của bố. Lẽ ra cuộc sống gặp khó khăn con phải về nhà tâm sự với gia đình, nhưng con không làm thế, con chọn cái chết để giải thoát trong một phút quẫn trí...”.
    Kính gửi bố thân yêu của con

    Con vẫn nhớ tuổi thơ con, một khoảng thời gian không biết nên gọi là vui hay buồn. Nhớ lúc con ốm được bố ôm vào lòng, dỗ cho uống thuốc, thứ nước màu đen đầy cả cốc mà chỉ mới nhìn con đã sợ. Rồi khi con học lớp 6, xin đi chơi xa cách nhà 10km với bạn từ 5h sáng, bố đã dậy mở cửa cho con và hỏi “mẹ đã cho tiền chưa…”. Thời đấy làm gì có ai tâm lý như bố nhỉ!

    Tuy thế, con còn quá nhỏ dại để nhận thấy bố yêu thương con như thế nào. Đôi lúc con còn tưởng “mình với bố không hợp nhau” cơ, vì lúc nào bố cũng bênh chị và mắng con. Bố toàn sai con làm thứ nọ thứ kia chứ chẳng bao giờ sai chị.
    Sưu tầm.
    [IMG]
    Con nhớ những lần bị bố quát, nhớ những đêm tủi thân nằm khóc một mình. Rồi nhớ rằng đã có một lần bố gọi con bằng “con”, con đã mừng đến nỗi ghi vào nhật ký rằng “hôm nay bố đã gọi mình bằng con… giống như bố gọi chị...”.

    Lớn thêm một chút, con vào lớp mười, đỗ trường chuyên, con nghĩ rằng mình đã không phụ công lao của bố mẹ, con cảm thấy bố đã công bằng với con hơn một chút. Con không còn nghe mắng nữa, con được tùy quyền quyết định những điều trong khả năng có thể tự quyết. Bố cũng hay cho con tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng con đi xa, bố nhắc những chuyện tế nhị dù mẹ cũng nhắc rồi.

    Đến năm lớp 12, con và bố ít gặp nhau hẳn, con đi học sớm, về muộn, bố đi làm muộn, về sớm và cũng đi ngủ sớm. Con ít có thời gian được tâm sự cùng bố, con chỉ cảm thấy hình như bố đã yêu con hơn.

    Kỷ niệm của con gói gọn trong 12 năm con không làm bố thất vọng chuyện gì lớn cả, trừ một số lúc con trót dại lấy tiền của mẹ, và bố bảo như thế là xấu. Tuy nhiên không bao giờ bố đánh con, bố chỉ nghiêm khắc nói chuyện với con như một người đã trưởng thành.

    Bố yêu kính của con

    Thời gian con đi đại học, có đôi lần vì chuyện tình cảm của con mà bố phải đứng ra giải quyết. Có lần gia đình người con yêu gọi điên lên nhà mắng bố, trong khi con lại là con gái, thế nhưng bố đã tin tưởng con mà nói với họ rằng bố tin là con không làm sai.

    Sau đấy bố hay gọi điện an ủi và khuyên bảo con không được nghĩ ngợi nhiều, phải chú tâm học hành chăm chỉ. Thời gian đó con tuy bị ảnh hưởng nhưng nhờ có bố nên đã đứng vững được.

    Hai năm qua, nhiều lúc con tự dằn vặt bản thân, tự tách mình khỏi bạn bè, khỏi gia đình, lao đầu vào công việc để có thể sống tốt hơn mà không trượt dốc. Con đã đau đớn khi mẹ bảo với con, vì con mà bố khóc, vì con đã gây ra chuyện quá động trời. Con không dám lên xin lỗi bố, không dám gặp bố, bố cũng không cần phải xuống nhà gặp con, bố bỏ bữa, không ăn uống gì, bố nằm trên phòng chờ con lên thú tội… Con đã nhiều lần làm bố buồn, nhưng chưa bao giờ thấy bố giận như thế.

    Con đã không giữ được cho mình cái quý giá nhất của người con gái, bố đã khóc vì con, mọi người bảo thế, nhưng con đã không ý thức được, con chỉ cảm thấy sợ, thấy xấu hổ chứ không hề nghĩ rằng mình đã làm bố buồn như thế nào.

    Những tưởng mọi chuyện đã yên ổn, tuy giận nhưng bố vẫn tha thứ cho con, bố không đả đụng gì nữa đến những vấn đề ấy. Con về nhà không khí vẫn yên ấm, bố hay nói chuyện với con hơn, thường xuyên hỏi ý kiến con về công việc trong nhà. Con hiểu ý của bố là các con đã lớn hết rồi và được quyền đóng góp ý kiến, con cảm thấy hạnh phúc và được tôn trọng.

    Thế nhưng, chính con đã phụ lại tất cả những cố gắng của bố. Lẽ ra cuộc sống gặp khó khăn con phải về nhà tâm sự với gia đình, nhưng con không làm thế, con chọn cái chết để giải thoát trong một phút quẫn trí.

    Con được bạn bè đưa vào viện, và trong viện con đã nghe thấy bố khóc qua điện thoại, bố khóc nấc, bố nói nhiều, bố trách con, trách bố, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bố lại “mày, tao” với con. Những lời nói đó của bố đến giờ vẫn quanh quẩn bên con, đứa con gái bé bỏng bất hiếu chỉ biết ôm điện thoại khóc theo… Bố ơi, con có lỗi với bố, con xin lỗi, con sai rồi.
    [IMG]
    Thời gian trong viện, bố hay gọi điện, mẹ bảo bố xuống mà nhìn thấy con như thế này chắc không giữ được bình tĩnh. Lúc đấy con mới hiểu mẹ mạnh mẽ hơn bố, và vì bố quá yêu con nên bố không thể mạnh mẽ như con vẫn từng thấy. Bố nói: “Ngay cả lúc ông nội mất tao còn không khóc. Thế mà vì mày tao phải khóc đến hai lần”...



    Con xuất viện, quay lại cuộc sống bình thường, nhưng những gì bố nói mãi mãi không bao giờ con quên: “Là con của bố thì phải mạnh mẽ, làm sao có thể vì một thằng con trai mà hủy hoại mình như thế”.



    Bố ơi, cả đời này con chưa khóc được vì thương bố, mà lại làm bố khóc vì thương con. Nhưng con hứa sẽ không bao giờ để bố phải thất vọng về con thêm nữa. Con sẽ đứng dậy, sẽ làm lại từ đầu. Vì con yêu bố, và vì bố mẹ, gia đình là tất cả mọi điều tốt đẹp nhất trên đời dành cho con.


    SỐNG TRÊN ĐỜI PHẢI CÓ MỘT TẤM LÒNG
    Cuộc sống có thể sẽ khác hẳn đi khi bạn biết dành một vài khoảnh khắc để chiêm nghiệm về mọi thứ.

    [IMG]

    …biết cách chấp nhận khiếm khuyết

    Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó rất tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình bị mất đi một góc lớn hình tam giác.

    Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang toả sắc bên đường, nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ…

    Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng tròn thấy rằng, cuộc sống khác hẳn đi khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi.

    Bài học về cái vòng tròn cho chúng ta thấy được rằng, đôi khi con người ta mất đi thứ gì đó thì lại trở nên hoàn hảo. Người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng. Đã là “nhân” thì sẽ “vô thập toàn”. Điều quan trọng là, bạn phải biết chấp nhận sự bất toàn ấy giống như một phần tất yếu của cuộc sống. Chưa hoàn mỹ là cơ hội để bạn cố gắng, ước mơ, hy vọng chứ không phải là lý do để bạn tự dằn vặt về thất bại của mình.

    …biết quan tâm đến những người xung quanh

    Quan tâm tới một người không đơn giản chỉ là việc xem người ấy sống thế nào, tiền có đủ tiêu hay không. Điều quan trọng nhất chính là sự yêu thương xuất phát từ tâm hồn, là biết cách khơi dậy lòng tin cho người khác. Nên nhớ rằng, đôi khi những lời nói vô cùng bình dị lại tràn vào và khoả lấp khe nứt của trái tim con người. Quan tâm tới người khác chính là cách làm cho tâm hồn bạn “giàu có” thêm.

    …biết giúp đỡ người khác

    Đơn giản như việc giúp một bà cụ hay một em nhỏ qua đường, cho ai đó đi nhờ xe, chép hộ bài cho nhỏ bạn bị ốm… Hãy làm điều đó một cách vô tư và không mong chờ được đền đáp. Hãy nghĩ rằng sẽ có lúc bạn rơi vào tình trạng đó và cần sự giúp đỡ.

    …biết xem trở ngại là cơ hội

    Cuộc sống có những ngả rẽ, những bước ngoặt mà ta không thể ngờ được. Gục ngã hay đạt được thành công nhờ trở ngại, tất cả phụ thuộc vào bản thân bạn. Bạn sẽ không thể khám phá ra được rằng, mình có tài “chèo lái” nếu công ty không lâm vào cảnh khó khăn về tài chính. Bạn sẽ không thể khám phá ra được rằng, mình có thể trở thành ca sỹ nếu không bị “ép” lên hát trong buổi biểu diễn văn nghệ toàn trường. Cuộc sống bao giờ cũng là bắt đầu. Trở ngại nhiều lúc chính là cơ hội để bạn khám phá bản thân.

    …biết tự tin

    Tự tin là chìa khoá của thành công. Hãy thử hình dung một buổi phỏng vấn xin việc sẽ như thế nào nếu bạn trả lời câu hỏi bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nói run rẩy? Chắc chắn kết quả sẽ rất tệ. Mỗi người chúng ta đều có một “bản ngã” riêng, tự tin với bản thân cũng có nghĩa là giữ cho mình một nét khác biệt. Điều này luôn đặt mình vào những cơ hội mới để có dịp thể hiện bản thân.

    …biết tha thứ

    Tôi không thể quên được câu chuyện về “cái bao giận hờn”. Chuyện kể rằng, vị thầy giáo nọ khuyên các học sinh của mình, hãy ghi tên tất cả những người mà cho đến giờ các con chưa thể tha thứ lên những củ khoai tây, sau đó bỏ chúng vào một cái bao. Mỗi người tương xứng với một củ.

    Thêm nữa, phải luôn để mắt, đặt nó ở những nơi dễ thấy nhất và mang chúng theo dù đang làm bất cứ chuyện gì. Ai cũng cảm thấy thật nặng nề và phiền toái khi lúc nào cũng phải mang kè kè bên mình một “gánh nặng” như vậy. Hơn thế nữa, qua một tuần những bao khoai tây đó đã dần bị thối rữa.

    Vị thầy giáo đã cho ta hiểu được cái giá phải trả khi luôn mang theo những nỗi giận hờn, buồn phiền và bi quan bên mình. Chúng ta cứ nghĩ rằng, tha thứ là một món quà mà ta dành tặng cho người khác, nhưng thực chất lại là món quà dành tặng cho chúng ta. Hãy biết cách tha thứ, đó chính là món quà quý nhất mà cuộc sống mang lại cho bạn.

    …biết sống hết mình và dám trả giá

    Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều là những giai đoạn đẹp nhất nếu chúng ta biết sống hết mình, biết trân trọng từng khoảnh khắc được sống. Thời gian không chờ đợi một ai. Do đó, đừng giữ mãi trong đầu ý nghĩ rằng: “Mình sẽ làm việc đó vào ngày mai”.

    Cuộc sống luôn đầy rẫy những bất trắc, không ai có thể biết trước được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Trân trọng từng khoảnh khắc sống và làm hết khả năng của mình bạn sẽ không phải rơi những giọt nước mắt hối tiếc. Sống hết mình cũng là cách trả giá cho những gì đáng giá đấy bạn ạ.

    …biết đứng dậy sau vấp ngã

    Ngọn trúc oằn mình dưới sức mạnh của gió nhưng rồi lại bật thẳng lên đầy kiêu hãnh như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mỗi người chúng ta đều mang trong mình tính cách của ngọn trúc. Đấy là điều chắc chắn.

    Vấp ngã không phải là cách để bạn từ bỏ ước mơ, hy vọng. Đấy là “cơ hội” để bạn nhìn lại chính mình và rút kinh nghiệm cho lần sau. Hãy thay đổi thái độ của mình sau mỗi lần gặp thất bại. Thời gian không chờ đợi một ai nhưng không bao giờ là quá muộn. Khởi đầu hay kết thúc là do chính bạn.

    …biết yêu thương

    Yêu thương vô điều kiện. Bạn đã bao giờ làm được điều đó chưa? Hay lúc nào cũng chỉ muốn người khác yêu mình, muốn “nhận” tất cả mà không muốn “cho” đi chút gì? Cuộc sống thật kỳ diệu, không ai có tất cả nhưng cũng không ai mất tất cả. Những nỗi đau sẽ dịu đi rất nhiều nếu được hàn gắn bằng sự yêu thương. Yêu thương chính là dang tay đón nhận những xúc cảm tuyệt vời do cuộc sống mang lại.

    “Cuộc sống là những chất liệu thô mà chúng ta là những người nghệ sỹ. Nhào nặn chúng thành một tuyệt tác hay biến chúng thành một tác phẩm thô kệch đều tùy thuộc vào chúng ta”. Chúng ta học được gì từ cuộc sống? Xin thưa rằng: Nhiều vô kể!

    Nhưng điều quan trọng nhất không phải là việc đọc vanh vách những điều đó lên, mà là thái độ và quan điểm của chúng ta trước những điều mà cuộc sống mang lại. Hãy để những “món quà vô giá” ấy thanh lọc tâm hồn bạn, để sống tốt hơn và tận hưởng hạnh phúc diệu kỳ


    [IMG]



    MỘT TUẦN THỬ GHÉT EM
    Hắn tự nhủ, hắn có một tuần… Một tuần để thử ghét. Ghét em - cô bé kỳ lạ. Chỉ kỳ lạ thôi. Một tuần để tìm những gì đáng ghét trong em đủ để hắn rời xa em, và chung thủy với nàng. Một tuần…

    Hắn bật lửa châm điếu thuốc đầu tiên trong ngày. Nàng gọi cho hắn. Rủ đi mua sắm. Nàng thích cùng hắn lang thang ngắm nghía mặc dù con mắt nghệ thuật của hắn chẳng bao giờ được nàng đánh giá cao khi chọn đồ cho nàng. Hắn - một kẻ không yêu tất cả các loại hoa - có lẽ không sinh ra để chiêm ngưỡng cái đẹp. Nhưng hắn kiên nhẫn đi bên nàng, để ngắm nàng nhiểu hơn để ngắm quần áo. Nàng dáng yêu và dễ thương. Nàng hoàn hảo. Và họ đã yêu nhau 2 năm. Đủ dài để hiểu và gắn bó.

    Phải, nàng dễ thương. Còn em? Em cũng thật thú vị. Em như một cơn gió đi ngang cuộc đời hắn. Hắn có nên giữ em ở lại bên hắn? Hắn mỉm cười. Em là cô gái kỳ lạ. Kỳ lạ, không như nàng. Khó mà đem ra so sánh. Hắn nên làm gì nhỉ?

    Hắn tự nhủ, hắn có một tuần… Một tuần để thử ghét. Ghét em - cô bé kỳ lạ. Chỉ kỳ lạ thôi. Một tuần để tìm những gì đáng ghét trong em đủ để hắn rời xa em, và chung thủy với nàng. Một tuần…

    Thứ 2

    Hắn đi làm khá sớm. Bụng đói meo vì thức đêm. Nhưng thay vì chạy xuống ăn vội một cái gì đó thì hắn lại kiên nhẫn đợi em tới cùng đi ăn. Quả là một sự kiên nhẫn đáng trân trọng. Bắt tay vào việc. Hắn hí hửng, hẳn em sẽ xúc động lắm trước tấm lòng của hắn.

    8h30. Em vẫn chưa thèm gọi hắn. Đói quá. Xuống rủ em đi ăn thôi. Hắn hết kiên nhẫn rồi.

    - Đi ăn sáng không?

    - Chưa ăn à? Tớ vừa đi ăn với mọi người. Cứ nghĩ cậu ăn rồi. Lần sau nhớ treo cái status là đói quá, cần rủ đi ăn nhé. Thế mới biết mà rủ chứ.

    Trời, sao em có thể phũ phàng đến thế? Híc híc.

    Em thật đáng ghét.

    Thứ 3

    Cả ngày hắn bận tối mắt tối mũi. Chẳng có thời gian chat với em hay đơn giản chỉ là chào em một câu. Gần tới giờ trưa. Hắn online rủ em. Buzz mãi chẳng thấy em trả lời. Hắn chát hỏi chị cùng phòng.

    - Nó khóc, đi đâu đó rồi em ạ.

    Em khóc ư? Hắn không thích con gái khóc, không thích chút nào. Hắn gọi cho em, nhắn tin cho em và dắt xe tìm. Vô ích. Em như biến mất khỏi thành phố. Không dấu vết. Hắn cáu.

    - Cậu đang ở đâu?

    - Tớ đi một chút.

    - Có chuyện gì với cậu vậy? Cậu đang ở đâu? Tớ sẽ tới.

    - Không sao đâu. Chẳng có chuyện gì cả.

    Sao em lại ngang bướng đến thế? Hắn thấy em đáng ghét biết bao.

    Em thật đáng ghét.

    Thứ 4

    Mọi người rủ nhau đi hát hò. Lâu lâu mọi người mới lại hứng thú vui chơi giải trí như thế. Hắn ủng hộ nhiệt tình dù hắn hát không hay. Mà cũng chẳng thuộc bài nào ra hồn. Nhưng hắn thích hát đôi. Với em. Hắn sẽ hi sinh chút xấu hổ để thể hiện giọng hát mèo kêu trước đám đông. Kể ra cũng là một sự hi sinh to lớn. Nhưng để có thể hát cùng em hắn sẵn sàng thành kẻ ngốc. Chọn bài hát duy nhất hắn biết giai điệu. Moi móc chút dũng khí còi cọc, hắn rủ em hát. Không ngờ em gật đầu cái rụp làm hắn hẫng hụt vì chuẩn bị tinh thần năn nỉ. Hắn bước lên chăm chăm nhìn vào màn hình, với đôi mắt loạn thị độ 3.

    - Đối với anh em vẫn là cô bé…

    Hắn say sưa hát và quay sang tranh thủ nắm tay em.

    Tiếng cười khúc khích. Thật khó mà diễn tả cái mặt hắn lúc đó ngớ ngẩn tới mức nào khi hắn phát hiện đang nắm tay anh cùng phòng thay vì tay em. Em đưa míc từ lúc nào và đang nhìn hắn cười hớn hở.

    Em dám trêu hắn. Em làm hắn xí hổ.

    Em thật đáng ghét.

    Thứ 5

    Hắn và em đi ăn tối. Chỉ vì hắn không giải nổi 1 câu đố dễ ẹt của em. Thật là mất mặt. IQ của hắn đâu đến nỗi nào cơ chứ.

    Hắn biết khá nhiểu quán ăn ngon Hà Nội. Hắn tự hào ba hoa với em. Hắn luôn trở nên ngố khi hí hửng.

    Tối. Trời trở lạnh. Hắn thấy em co ro. Trông em như một con mèo hen. Hắn đưa áo cho em.

    - Tớ đưa cậu về nhé.

    - Không, tớ thích tự về.

    - Có sao đâu. Tớ chỉ đưa cậu một đoạn vậy, nhé?

    - Không, nếu cậu đưa tớ về tớ sẽ không mặc áo khoác của cậu đâu.

    Hắn đành chào em. Sao em luôn từ chối sự quan tâm của hắn?

    Em thật đáng ghét.

    Thứ 6

    Hắn nhắn tin. Hắn có thói quen nhắn tin cho em vào đêm. Dù sao nhắn tin với em cũng vui. Và giờ đó nàng cũng đã ngủ, hắn không phải cùng lúc nhắn tin cho cả hai người.

    - ….được không???

    Hắn gửi tin cho em. Vui vẻ và hào hứng. 15 phút. 20 phút…em không nhắn lại. Hắn cáu. Em lại ngủ quên. Khi đang nhắn tin dở. Luôn luôn là như thế. Ngày nào cũng như thế. Em là đồ lười biếng. Em làm hắn cụt hứng.

    Em thật đáng ghét.

    Thứ 7

    Nàng lại rủ hắn đi mua sắm. Nàng sẽ qua chỗ hắn. Hắn cười vì niềm vui mỗi khi lẽo đẽo theo nàng như 1 cái đuôi ngoan.

    Hắn bỗng nhớ em. Hắn gọi. Em đang đi với người yêu em. Em cười. Em cười trông ngố nhưng vui. Em đang đi với người yêu em, tươi tắn và hồn nhiên. Em hỏi thăm hắn. Em kể chuyện. Em trêu trọc hắn.

    Em đáng ghét hay đáng yêu? Hắn tự hỏi? Một tuần... đáng ghét hay đáng yêu? Hình như vấn đề không phải em đáng ghét hay đáng yêu. Vấn để là hắn. Hắn đang yêu hay đang say sóng? Hắn tin gì vào tình yêu?

    Người ta không thể yêu bằng nửa trái tim hay mãi mãi chỉ đi hết nửa con đường. Hắn sẽ đi cùng ai trên một con đường bằng cả trái tim yêu?

    Hắn đăm chiêu, bật lửa và châm điếu thuốc đầu tiên trong ngày.

    Mèo Lười


    SỐNG TRÊN ĐỜI CẦN PHẢI CÓ TÌNH NGƯỜI
    Kính gửi bố ở nơi rất xa!

    AT - Khi con sinh ra được hơn bảy tháng thì bị tiêu chảy mất nước trầm trọng. Bệnh viện đã trả về để lo hậu sự. Nhưng trong nước mắt bố mẹ vẫn cố giành giật sự sống mong manh cho con. Bất kể ai mách phương thuốc nào hay là bố mẹ đều tìm bằng được. Nhịp thở thoi thóp của con cũng chính là nỗi đau quặn trong trái tim bố mẹ lúc đó.

    Nhưng chính trong lúc tuyệt vọng ấy, có người ở xa về mách cho bố biết có ông thầy lang bốc thuốc chữa bệnh này rất tốt. Thế là mới hơn 2 giờ sáng bố đã tất tả đạp xe hơn 70km đến gặp ông thầy lang. Điều thần kỳ đã đến: uống có hai thang thuốc bột mà con đã thoát khỏi cái chết đang đến rất gần. Con đã sống lại nhờ trái tim yêu thương của bố mẹ, nhờ cả những giọt mồ hôi và nước mắt của bố đã rơi trên con đường đêm hơn 70km đi tìm thuốc cho con.

    Đất nước những năm 1980 điều kiện kinh tế khó khăn. Đồng lương công nhân ít ỏi của bố không thể nuôi đủ gia đình. Vậy là ngoài giờ bố phải làm thêm. Đi phụ hồ, gò thùng tôn, làm thuê... Con vẫn còn nhớ những đêm mưa bố đi phụ hồ về người ướt sũng, cái lạnh đến ghê người của mùa đông miền Bắc làm bố run bần bật. Nhưng rồi cái nghèo khổ vẫn đeo đuổi gia đình mình.

    Có những hôm ba mẹ con con phải ninh ngô ăn trừ cơm để đợi bố mang gạo từ quê ra. Chiếc xe đạp cũ chất đầy cám lợn và ngô lấy từ bà nội, bố đã đẩy bộ gần 50km về nhà. Những trưa hè dưới cái nắng như thiêu như đốt, một mình bố vẫn đẩy xe cám vượt qua những con dốc, mồ hôi ướt đẫm cả tấm lưng gầy của bố, cũng chính từ những giọt mồ hôi ấy bố đã nuôi con ngày một lớn khôn.

    Ngày con đậu đại học bố vui lắm. Con thấy nụ cười mãn nguyện trên gương mặt bố. Xa nhà đi học, mỗi lần nghe tiếng bố nói qua điện thoại "Con ăn uống cho tốt, đừng tiết kiệm quá, thiếu đến đâu bố mẹ vay mượn được" mà con cảm thấy thắt lòng. Về nghỉ hè con chỉ mua cho bố một đĩa nhạc Trịnh Công Sơn làm quà duy nhất.

    Bố nghe đi nghe lại đĩa nhạc đó và thích nhất là câu: "Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời. Giật mình tỉnh ra. Ô! nắng lên rồi". Cũng không biết có phải là định mệnh hay không mà những ngày đó bố nói chuyện, dạy con nhiều điều: "Con phải nhớ, sống trên đời này phải luôn có tình người". Rồi mấy ngày sau bố ra đi mãi mãi trong một ngày tháng bảy sau một tai nạn giao thông.

    Nỗi đau mất bố không thể nào nguôi ngoai được. Con thèm cái cảm giác được bố chăm lo như ngày xưa. Đã rất lâu rồi con không được nghe tiếng bố qua điện thoại. Đêm đêm con chỉ gặp bố trong những giấc mơ đẫm dòng nước mắt.

    Đêm nay qua phố nghe bài hát của Trịnh Công Sơn con lại nhớ bố nhiều hơn, con nhớ lời dạy của bố: "Sống trên đời phải có tình người".


    LỐI SỐNG MỚI

    Có một câu chuyện về một người kia ở nước Chu. Ông tên là Tiến. Một hôm ông tổ chức một phiên chợ lớn để cúng dường các vị địa thần. Hàng ngàn người đến tham gia hội chợ, và họ cũng nấu nướng, ăn uống vui chơi này kia kia nọ rất là nhiều.

    Rồi một vị khách đến cho ông Tiến một loại cá và loại chim rất hiếm, và một tổ yến hiếm có. Ở Trung Quốc, cái đó rất đắt và được xem như rất là bổ dưỡng. Loài yến phải nhổ bọt của chúng để làm tổ. Khi người ta đến cướp tổ, nó phải tiếp tục làm tổ khác. Nhưng tới lúc đó thì nó không còn nước bọt và cơ thể không đủ dinh dưỡng để tiết ra nước bọt nữa. Cho nên nó tiếp tục tiết nước bọt ra cho đến khi chảy máu. Nước bọt trên tổ khi đó sẽ trở thành màu đỏ máu. Nhưng tổ đỏ còn đắt tiền hơn là tổ trắng. Và đó là cách người ta ăn yến.

    Cho nên hãy cẩn thận: không phải tất cả thức ăn chay đều là thực vật. Dù mình không giết chim, nhưng chúng chết vì đau khổ, đói khát, thiếu dinh dưỡng thì cũng vậy thôi. Bởi vì khi đến mùa, chúng phải làm tổ sẵn sàng cho chim con. Ðó là phản ứng tự nhiên của loài chim. Nếu chúng ta lấy tổ đi, chúng sẽ làm tổ mới. Như vậy, chúng cứ tiếp tục tiết ra, rồi lại tiết ra nước bọt cho đến khi tổ được hoàn thành. Có thể tổ chưa làm xong hoặc có thể đã làm xong, nhưng phải trả giá bằng mạng sống hoặc sức khỏe quý báu của chúng. Chúng có thể kiệt sức, và khi bầy chim con ra đời sẽ không còn ai chăm sóc. Dĩ nhiên, con người có ở đó, họ sẽ "chăm sóc" cho bầy chim non bằng cách bỏ chúng vào bao tử ấm của họ và giữ chúng mãi mãi. Những chuyện này thường xảy ra.

    Bây giờ, tại Chợ Phiên của ông Tiến, khi có người cống hiến thứ hiếm hoi như là tổ yến có máu đỏ, hay một loại cá quý, ông Tiến rất cảm động và vui mừng. Có lẽ ông là một người có địa vị cao trong xã hội, nếu không, đã không thể có được buổi hội chợ như vậy và đã không có nhiều người đến viếng như vậy. Nên ông rất cảm động và vui mừng, thở ra một hơi dài, nói rằng: "Ô! Thượng Ðế thương chúng ta quá. Hãy xem những thứ Ngài ban cho chúng ta mỗi ngày để dùng bữa. Ngài sinh ra đủ loại thú vật để thỏa mãn cơn đói và khẩu vị của chúng ta."

    Mọi người nghe ông ca ngợi Thượng Ðế như vậy, ai ai cũng vỗ tay khen và đồng ý. Nhưng trong số quan khách có một cậu bé, chỉ 12 tuổi thôi. Có lẽ nó là người ăn chay, có lẽ nó chỉ là một đứa nhỏ 12 tuổi mới thọ Tâm Ấn trọn pháp từ Thanh Hải Vô Thượng Sư (Mọi người cười). Nó đứng lên nói: "Thưa ngài, những gì ngài nói là không phải". Ông rất ngạc nhiên, sững sờ. Ông hỏi cậu bé: "Mày nói sao, ta nói không phải à? Mày có ý kiến gì khác, thằng nhỏ này? Mày biết gì?"

    Cậu bé nói: "Thầy tôi dạy khác, thầy tôi nói rằng: ỔTất cả chúng sinh trên thế gian đều bình đẳng. Thượng Ðế sinh ra muôn loài với cùng một tình thương, cùng một tài năng và mục đích sáng tạo.Ỗ Cho nên không một ai trong thế gian này tốt hơn bất kỳ chúng sinh nào khác. Thượng Ðế tạo nên những chúng sinh khác nhau với những mục đích và nguyên nhân khác nhau. Nếu ngài nói rằng tất cả những chúng sinh như cá, chim, trâu bò v.v... là để cho chúng ta ăn thịt bởi vì Thượng Ðế sinh chúng ra cho chúng ta ăn thịt thì tôi nghĩ rằng ngài sai! Bởi vì hãy xem loài muỗi: chúng chích và hút máu chúng ta. Và hãy xem loài sư tử và cọp: chúng ăn thịt loài người. Vậy ngài có nghĩ rằng Thượng Ðế cũng sinh ra con người cho muỗi, cọp và sư tử ăn chăng?" Ngài - nhân vật rất quan trọng kia - không biết phải trả lời như thế nào.



    Cậu bé nói tiếp: "Thầy tôi dạy rằng: ‘Trên thế gian này, tất cả mọi chúng sinh đều bình đẳng. Nhưng hầu hết con người dùng trí thông minh, sức mạnh và tính gian xảo để làm hại và lợi dụng các chúng sinh yếu đuối và ít làm hại hơn họ. Vậy thôi!’ Chúng ta không thể nói rằng Thượng Đế tạo ra bất cứ chúng sinh nào để cho mình ăn thịt hoặc lợi dụng". Dĩ nhiên nhân vật rất quan trọng kia và tất cả những nhân vật kém quan trọng hơn trong bàn tiệc ngậm câm.

    Tôi nghĩ một số các trẻ em của chúng ta một ngày nào đó cũng sẽ nói cùng những lời này ở một nơi nào đó, có thể trong Tòa Bạch Cung [Sư Phụ và đại chúng cười] Nói đùa thôi! Có thể không phải là Tòa Bạch Cung, có thể là trong "Nhà Xanh", "Nhà Hồng" hay "Nhà Vàng". Đa số trẻ em chúng ta ngày nay cũng rất thông minh. Đôi khi chúng nói thẳng những điều chúng nghĩ hoặc những điều chúng học hỏi được tại đây mà không sợ mất lòng ai.

    Ngược lại, người lớn chúng ta, những kẻ thông minh hơn, mạnh hơn, những người lớn đầy đủ trí khôn đôi khi lại sợ không lên tiếng. Ngay cả trong gia đình, chúng ta sợ không dám nói rằng chúng ta theo Sư Phụ Thanh Hải, trì năm giới tốt lành và ăn chay từ bi. Bởi vì chúng ta sợ người khác chế diễu, sợ người khác tránh xa, không làm bạn với mình nữa. Chúng ta sợ địa vị của mình bị lung lay, sợ ông chủ không đối xử tốt nữa. Chúng ta sợ vợ mình sẽ không yêu thương nữa, sợ con cái sẽ nghĩ rằng mình điên. Chúng ta sợ bạn bè sẽ bỏ, sợ mọi người xem thường, coi mình như điên khùng hoặc người đến từ một hành tinh xa lạ.

    Chúng ta sợ đủ thứ chuyện, thậm chí còn sợ tiệm bán thịt bây giờ sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác mỗi khi đi ngang qua. Chúng ta sợ tất cả mọi thứ, bởi vì chúng ta đã học một cách phủ định rằng tất cả những gì khác lạ sẽ làm người khác tránh xa. Nhưng chưa chắc đã như vậy. Nếu chúng ta tạo nên một sự khác lạ nhưng tốt đẹp, rực rỡ, có thể người khác sẽ theo. Bằng không, tại sao sống khác người nếu chúng ta sợ như vậy? Thôi thì cúi đầu, lạy lục mọi người và sống theo cách của họ cho rồi. Như vậy chúng ta sẽ được yên ổn, có thể là vĩnh viễn, bởi vì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở đây. Rồi mãi mãi sẽ được yên ổn với tất cả các chúng sinh này, nhưng có thể là không yên ổn với thú vật. Lúc đó đi đâu chúng ta cũng sẽ bị chó sủa, ngay cả bò cũng có thể húc chúng ta.

    Tôi đã thấy rất nhiều hình ảnh những con bò trong trường đấu. Đôi lúc, khi nào nó húc được người đấu bò là nó húc dữ lắm -- về luôn Thiên Đàng. Chúng ta có thể nói đó là nghiệp chướng. Thành thử, nếu ai cũng can đảm được như cậu bé 12 tuổi này (đây là câu chuyện có thật) thì tôi nghĩ thế giới sẽ tốt đẹp hơn. Chúng ta sẽ có thêm huynh đệ, bớt đổ máu, bớt bạo động, bớt chiến tranh và bớt đàm đạo hòa bình. Vì hòa bình tự nhiên sẽ có.

    Chúng ta sẽ không phải bỏ nhiều tiền vào những khách sạn năm sao ở Geneva, cả những phi cơ riêng, người hộ vệ và "hộ vệ người", rượu sâm-banh và trứng cá muối. Chúng ta không phải phí nước bọt đàm đạo hòa bình, khi hòa bình thật sự đến với hành tinh của mình. Nếu mọi người theo con đường của các bậc thánh nhân, theo con đường bất bạo động từ trong ra ngoài ngay khi còn bé, thì tất cả con cái chúng ta sẽ giống như đứa nhỏ trong câu chuyện này. Bởi vì thế nào cũng có ngày con người trên thế giới sẽ chán những chuyện chiến tranh, đánh nhau và bạo động. Thế nào cũng có ngày họ phải ngồi lại với nhau, chấm dứt tất cả những chuyện vô nghĩa này.

    Thật là hổ thẹn khi con người chúng ta thậm chí không thể nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của chính mình. Chúng ta hạ mình thấp xuống đẳng cấp thú vật, rồi hay dùng thú vật để chửi bới người khác, như là "Đồ chó má, đồ súc sinh" này kia kia nọ. Nhưng thú vật đâu có tệ như vậy; thậm chí chúng cũng không tệ hại như một số người trong chúng ta. Thú vật đôi khi đánh nhau vì đói. Chúng ăn thịt và giết nhau vì đói. Nhưng sau khi đã no nê, chúng thuần lại, không làm hại gì ai.

    Đôi khi thú vật đánh nhau, nhưng để bảo vệ giống loài của nó. Nhưng đôi khi con người chúng ta đánh nhau với bất cứ người nào: láng giềng, con cái, bất kỳ ai, bởi vì chúng ta không thể dàn xếp được những dị biệt qua ngôn ngữ hoặc sự hòa giải hay đường lối hòa bình của một người quân tử. Đối với chúng ta rất khó. Cho nên nghĩ cho kỹ thì một số thú vật có rất, rất nhiều phẩm tính tốt, đôi khi còn tốt hơn cả chúng ta. Loài chó rất trung thành, giống ngựa rất có tình có nghĩa, và loài bò rất lành. Bò chỉ cho mà không đòi hỏi gì cả ngoại trừ chút đỉnh cỏ khô. Tôi không biết chúng ta có quyền hành hay phẩm cách dũng mãnh gì không mà xem thường thú vật như vậy, lúc nào cũng coi chúng thấp kém hơn loài người.

    Cho nên nếu chúng ta cứ tiếp tục cư xử theo như cách con người thế gian đang cư xử bây giờ, bằng cách gây chiến tranh và tất cả mọi chuyện đều được dàn xếp qua súng đạn, máu thịt, mạng sống con người, này kia kia nọ, thì tôi không nghĩ là chúng ta có đủ phẩm cách, quyền hạn để nhìn thẳng vào mắt của loài vật, đừng nói chi tới chuyện xem thường chúng. Cho nên chúng ta hãy hy vọng và dạy dỗ con cái bằng tấm gương tốt. Hãy để chúng can đảm, thẳng thắn và thành thật, như đứa nhỏ trong câu chuyện này. Đó là bổn phận của quý vị; quý vị phải làm gương tốt cho chúng.
    Hãy cứu chính chúng ta và thế hệ sau này [IMG]
    XopMagicangelngochoa thích bài này.
  2. Offline

    Spider

    • Thành Viên Mới

    • dạ e biết rồi e cảm ơn ạ.
    Số bài viết:
    16
    Đã được thích:
    10
    Điểm thành tích:
    0
    bài này dài quá đọc mãi không hết......

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí