Khẽ chạm bàn tay trên đôi gò má và chợt nhận ra rằng: Nó đang khóc! Từng giọt, từng giọt rơi xuống, đã thấm ướt cõi lòng Nó nhưng sao không thể níu chân Anh, 1 ngày...Nó khóc, cảm thấy thế giới này quá đỗi vô vị, vô vị đến ỗi những cơn mưa chiều không thèm đếm xỉu tới Nó, những giọt mưa cứ thế_vô tình, giống như 1 ai đó, từng là của nó...nay không còn! Tâm trạng, khuôn mặt và hành động của Nó đều in hằn 1 chữ Khóc. Quả thật Nó thấy bối rối, không biết phải làm sao cho hết cảm giác này đây? Nó muốn hét lên thật to, thật to rằng: Nó đang khóc, khóc và khóc, liệu Anh có biết?
Khóc! Thật là buồn cười và nực cười hết sức, nó khóc , khóc mà không biết vì sao nó khóc, không ai biết và cả chính nó cũng ko biết. Đến lớp với khuôn mặt ủ dột, nó làm bạn bè trong lớp ngạc nhiên, bởi nó có bao giờ đến lớp với khuôn mặt đó đâu, lúc nào chưa thấy người đã thấy giọng nói nụ cười của nó trước tiên. Nhưng hôm nay thật lạ. D - bạn cùng lớp hỏi nó: " H, bà sao vậy, có chuyện buồn à" " Không, bộ nhìn thấy mặt tui buồn lắm hả" "ùhm" - cả D và T cùng gật đầu Nó cũng cảm nhận thấy trong lòng nó buồn, buồn chuyện jì thế không biết - nó tự hỏi chính mình. Rồi nó lấy bánh ra ăn sáng, ăn vài miếng tự nhiên nước ở đâu rơi và lăn từ trên má nó xuống. Nó khóc - nghịch đời - chuyện jì mà nó khóc vậy, nó vội lau nước mắt nhưng sao nó cứ rơi rơi đến khi tụi bạn trên lớp quay lại nhìn. Tụi D và T vội xin khăn giấy của P để cho nó lau, nó nhận thấy sự an ủi qua ánh mắt của tụi lớp nó. Nó biết tụi bạn đang muốn biết nó có chuyện jì, nhưng thật tình nó cũng ko bik tại sao. Hay tại vì đi đường từ nhà đến trường xa, gió mạnh, trời sáng sớm sương nữa, nên mắt nó mệt mỏi và chảy nước mắt thế thôi??? Nhưng thật lạ quá, nó khóc mà không thể nào dừng lại được. Chợt thầy giáo vào, nó vội chuyển chổ vào 1 góc tường nơi cuối lớp để tránh những ánh mắt đang dòm nó mà muốn hiểu "vì sao nó khóc".
Lũ nhỏ bây giờ bất hiếu thật! :009: Nghe bồ bỏ là khóc, không còn gì để mất. Anh là người quan trọng nhất của đời em...:haha: Không còn biết cha mẹ mình nữa rùi :021:
Vội khóc, rồi chính mình cũng sẽ là người lau đi những giọt nước mắt ấy, dù đau nhưng cũng phải cố gắng...
Buồn quá không cầm lòng được thì khóc cho đỡ buồn. Có người bạn để nói thì lòng nhẹ nhàng hơn. Tại sao buồn cứ phải giấu giếm ? Tại sao muốn khóc lại phải kìm nén ?
Con trai không có quyền được khóc Giọt lệ rơi sẽ nuốt ngược vào trong Dù nước mắt ngược rơi sẽ xát muối cõi lòng Con trai vẫn sẽ không rơi nước mắt... Con trai không có quyền được khóc Cho dù là nước mắt của chia ly Con trai không khóc vì bất cứ lý do gì Cho dù nước mắt rơi vì những điều tủi nhục... Con trai không có quyền được khóc Cho dù người ấy đi sẽ trống vắng tâm hồn Việc gì phải khóc? Tình cũ chết thì chôn! Là con trai sẽ không bao giờ khóc ! Con trai đời nào khóc! Sống cuộc đời ngang dọc Lệ rơi ư? Chỉ là thứ nước mưa Một thứ nước mưa có thêm chút muối Con trai mà khóc, khóc biết mấy cho vừa Là con trai phải luôn luôn sắt đá Sống ngao du và tỉnh táo lạnh lùng Con trai chẳng biết đến chữ run Còn gì lạnh hơn? Trái tim này là băng giá! Con trai tự coi mình là tất cả Chẳng lệ thuộc vào ai cũng như chẳng tin ai Trái tim con trai đầy những vết chai Coi nước mắt là điều gánh nặng Con trai làm những gì con trai muốn Nhưng có một điều lại vừa muốn vừa không Có đôi lúc muốn khóc cho thoả lòng Nhưng con trai thì không có quyền được khóc!......