1. Mỗi chúng ta khi lớn lên, như cánh chim ra ràng, rồi cũng đến lúc phải rời vòng tay mẹ.Chim sải cánh đi bốn phương,xa mẹ nhưng có ai không ngày ngày thương cây nhớ cội. “Trông lên hòn kẽm đá dừng. Thương cha nhớ mẹ quá chừng bạn ơi, lời than của những ngừoi đi biển hay vượt rừng rú tìm trầm hương thuỡ xa lắc xa lơ mà da diết tới bây giờ. 2. Bạn bè bảo số anh luôn phải sống xa nhà. Xa nhà cũng là xa mẹ. Ngày nhỏ trọ học xa, nhà còn chưa có xe đạp, mà cũng còn quá bé để tập đi xe đạp.Các anh lớp trên hay trêu anh là học trò xa mẹ. Hồi đó ở Hà Nội có tổ bán báo Xa Mẹ của chú Vũ Tiến lập nên cho trẻ lang thang cơ nhỡ. Vì thế khi bị các anh trêu, hai chữ xa mẹ khiến anh tổn thương vô cùng. 3. Xa nhà là xa mẹ. hết học trò xa mẹ anh lại thành sinh viên xa mẹ. Xa mẹ là thường phải ăn cơm nơi đất khách quê người. Anh nhớ có lần về nhà, trong bữa ăn mẹ bụt miệng mời cơm anh như một người khách xa về. Bạn bè ngồi cạnh phì cười nhìn anh.Chút đó thôi mà mỗi đêm nhớ lại, trằn trọc , tự nhũ, và cô đơn rất nhiều. Thương mẹ và thương mình. 4. Cuộc sống như sóng cả xô dạt những đứa con xa vòng tay mẹ. anh là phóng viên xa mẹ, em có thể là du học sinh xa mẹ. Bạn là công nhân xa mẹ trằn trọc cô đơn nhiều đêm nơi công trường, nơi xưỡng điện tử ở Hàn Quốc, nơi trạm khoan dầu xa mạc Bắc Phi.Người lính nơi nhà giàn đảo chìm, đảo nổi khơi xa dúi vội vào tay anh những phong thư đã viết sẵn trong nhiều đêm nhớ mẹ. Gởi trong đó bao yêu thương của đứa con xa mẹ. Mẹ với các anh là đất mẹ, là quê nhà, là ấm áp vừờn bờ dậu, vườn cà, giếng nước. những phong thư khiến chiến tàu đưa anh kết thúc chuyên công tác trở về mà nghe sao nặng trĩu nhớ mong. 5. Một chiều về trên đường Kim Mã, ngang qua công viên nhhìn thấy một bà cụ già còng lưng tha lôi bó cành khô làm củi đun, anh thầm hỏi mẹ mình ra sao. Một ngày đầu Xuân ẩm ước một người con trai cõng mẹ leo từng bậc đá lên Yên Tử, anh lại tự hỏi mình đã làm gì cho mẹ. Một bữa trưa mưa phùn nơi quán cơm vỉa hè, anh thấy hai bà cụ già níu áo nhau đi xin từng đồng lẻ, anh tự hỏi mẹ mình ra sao? 6. “Rủi mai này mẹ hiền có mất đi như đóa hoa không mặt trời như trẻ thơ không nụ cười ngỡ đời mình không lớn khôn thêm như bầu trời thiếu ánh sao đêm.” 7. Lời bài hát nhắc anh rằng dẫu xa mẹ với khoảng cách địa lý vẫn là hạnh phúc biết bao nhiêu so với cái ngày chữ xa ấy trở thành khảng cách giữa hai thế giới. Anh tự nhũ cũng như em dẫu có xa nhưng hanh phúc là mỗi ngày vẫn còn mẹ. Như ngọn đèn nơi đỉnh non xa neo giữ chốn về cho người đi biển, cho người ngậm ngãi tìm trầm. Như ánh sao đêm nhắc nhũ những đứa con xa biết nhẫn nại đi qua đem dài, sống lương thiện để yên lòng mệ nơi quê nhà. "Vì thế hãy cầm nắm lấy yêu thương, cho dù hôm nay có nhiều ngày phải xa mẹ ban nhé."