Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi… Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn? Đã nhiều lần tôi muốn “delete” hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình “click chuột phải” chọn “delete”như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu. Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả…Quên hết, quên hết…miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được. Tôi phải làm gì để quên được nó đây? Với nhiều biện pháp đươc đưa ra: Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn…Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém…Nói chung không ổn. Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: “Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm”. Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ. Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi…Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề. Dường như trái tim tôi mang đầy vết thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh. Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở một nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn.... Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File “Kỷ Niệm”. Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại “cut”, rồi “paste” tất cả vào file “kỷ niệm” này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa. Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương…làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình. Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày, khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc “save” vào file “kỷ niệm” từ bao giờ rồi... “Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có”. Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có! -Nguồn: blog Radio -
Oh, đó cũng là một hiện thực mà mình đang phải trải wa này, những file kỷ niệm ấy của mình nó như là những con virut ý cứ khởi động lên là nó lại tự động thực thi nên không thể nào wen hay xóa nó đi được
Thiết nghĩ ai cũng ít nhất là một lần lâm vào tình trạng đó. Người ta thường nhắc đến những kỉ niệm đẹp và thường muốn quên những kí ức buốn, thử một lần bạn để kỉ niệm trôi về miền kí ức xem sao nhé . Thời gian chỉ là điều kiện cần, tự bạn thân mình mới là điều kiện đủ.
Hình như hôm nay có tâm sự gì àh . Thấy toàn nói chuyện buồn ko ấy nhỉ :010: Thôi qua đây a cạo gió cho :cutesmile: đảm bảo hết buồn liền
:cutesmile: Buồn là buồn thế nào. Tìm được người đồng cảm nên bug đó mà . Buồn là đi cạo gió là hết à
hãy sống theo cách này xem ná: [BLINK]những giếng vui trong lòng bạn thường trào ra những tiếng cười đầy nước mắt. Cái hố do phiền muộn đào trong lòng ta càng sâu bao nhiêu thì càng chứa được niềm vui bấy nhiêu.!!![/BLINK]
Cuộc sống là vậy, sẽ không bao giờ được như những gì chúng ta thầm mong. trong Bất kì ai cũng có nỗi buồn, đơn giản vì chúng ta không bao giờ thõa mãn với những gì chúng ta đang có. khi điểm học gần khá thì lại mong sao đủ điểm khá, nhưng khí đủ khá thà lại mong có học bổng khôn có thì lại buồn, mẹ gửi tiền ít thì lại buồn....nhưng những nỗi buồn ấy sẽ qua nhanh mà thôi, còn những nỗi buồn đánh sâu vào tâm hồn mình tì thật khó quên làm sao. phải làm sao khi những nỗi buồn về gia đình, về tình bạn cứ càng lúc càng khó quên. tôi đã cố nhiều lần cho mình những niềm vui khác, hòa vào những cuộc chơi để quên đi tất cả, nhưng không thể. nhất là những nỗi đau về tình bạn. nhưng có một điều tôi muốn nói với các bạn rằng: để mọi thứ như mình muốn, để nỗi buồn ít đến với mình hơn thì bạn đừng trong chờ quá nhiều về điều gì đó và cũng đừng mong muốn quá mức có thể.
anh chàng kai giống mình quá, khi buồn mình nghe nhạc rock, khi cần suy nghĩ thì nghe không lời, piano,giao hưởng. rồi suy nghĩ gì kệ bộ não nó nghĩ, cái thân cứ ngồi đó nghe nhạc. trời sáng thì đi làm chuyện khác, cũng thấy hết buồn à.
thật ra cuộc sống này cũng ko có gì là quá buồn.Vui hay buồn là tùy thuộc vào bản thân mỗi người thôi.Chuyện xãy ra,mình coi là chuyện nhỏ,ko có gì phải buồn thì ko buồn.Còn nếu cứ bi quan và đổ lỗi cho nó thì đó sẽ trở thành 1 kỉ niệm buồn đi theo mình mãi...Nhưng dù sao,kỉ niệm nào,vui hay buồn thì nó đã xãy ra trong cuộc đời thì đều đáng đc trân trọng và lưu giữ!
khi buồn là nước mắt giả dối, khi vui là tiếng cười ngây thơ, bạn ko thể ngừng khóc và ngừng cười vì bạn ko dấu được việc giả dối và sự ngây thơ
nếu lỗi buồn đó đang khắc sâu trong tim bạn và bạn không thể quên nó đi được thì hãy cố giữ lấy nó vì sau này lấy chuyện mà kể với con cái của mình là ngày xưa bố (hay mẹ) mày là như thế đó :snicker::snicker: (có j không phải thì bỏ qua na)
Nhớ thì vẫn nhớ, những nỗi nhớ đã chẳng còn quay quắt như xưa. Sẽ chẳng bao giờ quên được dù là từng cảm giác đau
Thì cứ cho nó bị đi thì ta vẫn dung cái này dc mà : EASEUS Data Recovery Wizard ko bao giờ quên dc huhu shift+delete cũng ko sao làm mất dc kỉ niệm Buồn
À hiểu rồi, máy tính thì shift + delete được nhưng mà não người vẫn còn nhớ là mình đã delete cái j vào ngày tháng năm nào đấy. Tớ nói rồi, tác động bên ngoài chỉ là điều kiện cần, tự bản thân mới là điều kiện đủ mà
trời chỉ có thế thui!! vui buồn cảm xúc con người ! kỉ niệm khắc xâu vào tâm trí của mõi người muốn quên nó chỉ có 1 cách là người đó die thì kỉ niệm đó sẽ đi theo họ xuống chốn bình an thoát khỏi thứ mà phật giáo gọi là bụi trần!! thế thì đừng bao giờ cố gắng quên kỉ niệm và hãy có những kỉ niệm đẹp để khi ta ngồi lại thấy ko còn hối tiếc những thứ đã xảy ra!