Đầu tiên là con gái viết Con trai có những biệt tài Nói năng dê gái mấy ai sánh bằng Lâu lâu giả bộ ga lăng Lấy lòng người đẹp một phen ấy mà Con trai thiếu tính thật thà Nói 2 ra 4 ,nói gà ra heo Mấy anh cái lưỡi dẽo queo Rất là lắc léo ai tin chết liền Con trai giả bộ ngoan hiền Thật ra tâm tính khá phiền đấy nghen Tưởng mình là xã hội đen Gặp chuyện là cứ giở trò vũ phu Có ngày thiên hạ sẽ sue Cho chừa cái tật vũ phu ấy mà Con trai nói đến thiệt là Nhức đầu nhức óc thấy mà thương tâm Cho dù tìm đến ngàn năm và đây là con trai chém lại Định là nghe ngóng mà thôi Không ngờ em chọc chê bôi trai nầy Thử nghỉ nếu trai không tài Dể gì em chịu mang hài theo anh Nếu mà anh hổng ga lăng Thì em đã phải lăng xăng suốt ngày Ai đưa em shop mệt nhoài Lên xe mở cửa , ra đường nắm tay Không anh ai nói chuyện hay Để em làm dáng thơ ngây ... tuyệt trần Không anh những lúc bần thần Ai người suy sét lo phần hiểm nguy Không anh em chẳng chịu đi Ra đường em sợ thị phi bực mình Không anh ai chịu cực hình Khi mà em bực nhéo mình nhéo tay Chẳng phải anh nói anh hay Ngàn năm không có anh đây ... em buồn !