Mọi cảm xúc của t dường như đóng băng , tim cảm giác như k còn đập nữa , lý trí tê liệt dường như nó không thể nói cho t biết t nên làm gì bây giờ và ngày mai t sẽ thế nào . Có quá sai lầm k khi mà t lại trở nên như thế , t rơi vào trạng thái ảo ảnh , mông lung và thật khó đoán . T như lạc vào một ngôi nhà vs 4 bức tường bao quanh , chỉ có một màu đen bao phủ , nếu là c. c. sẽ cố thoát ra vì c. rất sợ ma mà phải ko , nhưng sao t lại k thế , t chọn cho mình một góc khuất nhất , đen tối nhất bình thản ngồi xuống và nhìn trong khoảng k vô định ấy , một cái nhìn chăm chú nhưng lại k chứa đựng một suy nghĩ nào cả , đôi khi có cả những giọt nước mắt rơi nhưng t lại k tìm được lý do cho nó ... Bác sĩ nói t bị trầm cảm , t dường như biết điều đó từ lâu và k hề có một ý định nào trốn tránh nó mà cũng chưa từng nghĩ sẽ chữa nó , đơn giản vs t thì điều đó có thể bảo vệ được mình , t ở nơi nào đó sâu nhất trong tâm hồn , trốn ở đấy , ko ra nữa như thế cả đời này t sẽ k bị tổn thương và tuyệt nhiên k mơ mộng đến một thứ ánh sáng nào đó nơi có con đường ra và có ai đó đứng ở đó dang tay đón t. T k còn là con nít tin vào chuyện cổ tích nữa rồi ... Mọi người thường nói yêu đi sẽ hết bệnh , sẽ vui vẻ , yêu đời và rất nhiều rất nhiều các điều tốt đẹp hơn nhưng sao t lại k thấy thế nhỉ . T k dám đặt lòng tin ở ai cả , từ lời nói đến nụ cười ánh mắt và cả những việc mọi người làm t đều thấy k tin tưởng , t k thấy sự thật lòng trong đó mà chỉ thấy toàn sự nghi ngờ ... T đã thử đặt niềm tin vào người con trai mà t y nhưng đều k có được kết quả , tất cả cũng chỉ là lời nói gió bay và khi muốn phủi tay chỉ cần nói một câu '' xin lỗi '' nhẹ nhàng . Đôi khi người ta nghĩ rằng thời gian sẽ khiến nỗi đau và những lời thề hứa dần phai mờ , nhưng người ta k nghĩ rằng điều đó sẽ làm người kia bị tổn thương và mất lòng tin , và vì lòng tin là một điều gì đó khó lấy lại nhất trên cuộc đời này ... Nhớ dân gian có câu '' ai lấy lại được bát nước đổ đi '' , t chợt nghĩ , trong một đĩa hài nào đó t đã từng xem thì có ông làm đổ rượu ông ấy mang đất về chắt lại được ít nào hay ít đấy , t rất thích suy nghĩ đó . Nếu theo hướng đó , sau khi mất đi lòng tin t sẽ cố gắng chắt lại một ít , chỉ một ít thôi và cố gắng chăm sóc nhân nó lên là t lại có lòng tin . Nhưng mà , cái gì cũng phải có nhưng nếu t chắt lại rồi thì liệu cái lòng tin ấy có được nguyên vẹn như ban đầu , hay nó nhuốm mầu vẩn đục của sự giả dối , giống như bát rượu chắt lại đâu có trong và có mùi vị như ban đầu . Vậy là t hiểu ra , niềm tin vs t đã thực sự biến mất. Yêu là t.c xuất phát từ 2 phía và dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau , một điều quá xa xỉ vs t , vì lòng tin của t dập tắt hoàn toàn , nên t k cảm thấy cảm giác của t.y là ntn . Đắng cay mặn ngọt chỉ có thể cảm giác qua đầu lưỡi mà tuyệt nhiên k thể nếm bằng trái tim ... T đã tự dậy mình phải luôn ghi nhớ rằng '' Tình yêu là thứ dễ dàng thay đổi nhất , lời hứa thì mãi mãi chỉ là lời nói và con trai chỉ là một lũ giả dối '' . Và người yêu thương mình duy nhất trên cuộc đời này ngoài gia đình mình thì chỉ có bản thân của mình . Nếu có niềm tin thì k nên đặt ở bất cứ ai và bất cứ điều gì . Cho dù cuộc sống này là hạnh phúc hay khổ đau thì đi đến cuối cùng cũng chỉ toàn là nước mắt