Hãy coi mọi chuyện như hạt bụi bay vào mắt mình và mình có quyền được khóc như một phản xạ tự nhiên. Tớ chưa bao giờ khóc từ trước khi gặp cậu. Theo tớ thì là một thằng con trai mà phải rơi lệ vì mấy chuyện buồn vặt vãnh, bị bố mẹ mắng hay đơn giản vì xem một bộ phim cảm động thì không phải là con trai. Bố tớ cũng luôn dạy tớ rằng đã là một thằng con trai thì phải luôn cứng cỏi, mạnh mẽ, phải là chỗ dựa cho những người khác khi họ thấy cần. Vì thế tớ luôn tự hào về bản thân mình. Tớ luôn biết cách chôn chặt những nỗi buồn của bản thân, luôn tỏ ra cứng rắn, không bao giờ thể hiện mình là một con người yếu đuối. Vì tớ là một-thằng-con-trai! Thế nhưng, một ngày khi mà mọi chuyện dường như bị đảo lộn, không theo những gì tớ nghĩ thì những nỗi buồn trong tớ như được chất chứa quá nhiều, để không còn đủ chỗ cho những nỗi buồn khác nữa, thì tớ thấy mình dường như gục ngã. Và cậu xuất hiện, như ánh mặt trời rọi sáng những ngày u ám trong tớ. Thật sự lúc đó cậu giống như một thiên thần vậy. Cậu đến bên tớ và nói rằng: “Là con trai cũng nên khóc khi thấy cần“. Đây là câu nói mà cậu đã đọc được trong một câu chuyện nào đó. “Hãy coi mọi chuyện như hạt bụi bay vào mắt mình và mình có quyền được khóc như một phản xạ tự nhiên của đôi mắt”. Tớ cũng không biết tại sao lúc đó tớ lại nghe theo lời cậu. Và tớ đã khóc. Khóc thật to, như một đứa con nít trước mặt cậu. Cậu nhìn tớ mỉm cười. Một nụ cười ấm áp khiến tớ đánh mất hết những cái sĩ diện của một thằng con trai trong tớ. Và tớ cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Kể từ đó, mỗi khi gặp chuyện buồn, tớ đều đến bên cậu để chia sẻ và khóc nếu tớ thấy tớ không thể chịu đựng được. Cậu là người duy nhất trông thấy tớ khóc như vậy. Là người duy nhất thấy tớ là một con người yếu đuối, khác xa so với vẻ bề ngoài của tớ. Và cũng chỉ có cậu mới là người duy nhất mà tớ dành cho một thứ tình cảm đặc biệt mà người ta gọi đó là tình yêu. Nhưng khi thấy cậu vui vẻ đi bên cạnh người khác, tớ đã hiểu rằng trái tim của cậu không có chỗ dành cho thứ tình cảm đặc biệt đó của tớ. Và tớ đã khóc. Lần đầu tiên không có sự xuất hiện của cậu. Nếu những lần trước mọi nỗi buồn trong tớ sẽ tan biến ngay nhưng sao lần này lại khác. Càng khóc tớ lại càng thấy buồn hơn, có lẽ vì tớ không còn được trông thấy nụ cười của cậu nữa. Cho tới bây giờ, tớ vẫn khóc khi gặp những chuyện buồn, những nỗi trống trải, cô đơn nhưng chỉ là khi mà tớ thấy đó là thật sự cần thiết. Và mỗi khi như thế, thì chỉ có mình tớ mà thôi. Mình tớ có lẽ cũng là quá đủ làm cho nỗi buồn tiêu tan. Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ hiểu rằng: “Là con trai đôi khi cũng cần được khóc”…