Một Ngày Không Có Em...

Thảo luận trong 'Sinh viên cùng chia sẽ' bắt đầu bởi KeN™_, 12 Tháng sáu 2011.

  1. Offline

    KeN™_

    • Thành Viên Mới

    Số bài viết:
    438
    Đã được thích:
    116
    Điểm thành tích:
    0
    [IMG]
    Ngày không anh em buồn lắm. Vì lòng tự ái đột xuất mà hôm qua giờ em chẳng màn đếm xỉa đến anh, không thèm nói chuyện, cũng chẳng điện thoại gì cả. Em ghét anh quá chừng! Cứ tự ý làm những gì mình thích, chẳng bao giờ chịu hiểu cho cảm giác của em. Ừ thì cứ như thế đi, xem anh sẽ vui hơn được tí nào khi một ngày không có em..

    Anh ghét em cứ lải nhải bên tai, cho rằng em nói nhiều đến phát bực, làm phiền đến anh. Được rồi, em sẽ không nói nữa! Hôm qua đến giờ anh vui hơn chưa khi trong nhà thiếu vắng tiếng nói cười của em?!



    Anh ghét em hằng ngày gọi gần chục cuốc điện thoại chỉ để hỏi một điệp khúc quen thuộc đến khó ưa theo như lời anh nói " anh à, đang ở đâu vậy, đi với ai, về chưa anh?". Ok em không gọi nữa! Điện thoại của anh từ hôm qua giờ đã vắng đi cái tên quen thuộc, thân thương trong nhật ký cuộc gọi "bà xã yêu dấu". Chắc anh mừng lắm đây vì không phải nghe thấy tiếng em chứ gì? còn cái điện thoại kia nữa, chắc cũng vui vì được rảnh rang, không phải hát cả ngày cái bài "mùi hương" của Mi Lan!

    [IMG]

    Anh ghét em sáng nào cũng bắt anh phải ăn sáng với em rồi mới được ra khỏi nhà, em nói rằng ăn ở ngoài không ngon, không sạch bằng em nấu nhưng anh không chịu nghe cứ một mực đòi đi ăn quán rồi la cà quán cà phê với mấy thằng bạn. Cau có, nhắm mắt nuốt đại cái tô phở mà em bỏ công nấu cho anh ăn. Hôm qua nay chắc vui lắm anh nhỉ, chẳng ai quản thúc chuyện ăn uống của anh rồi?








    Còn nữa, anh ghét em nhiều thứ lắm, em lo cho anh nhưng sao anh cứ vô tâm mà bảo rằng em làm chuyện không đâu. Anh nói rằng anh đã lớn mọi chuyện để anh tự quyết, anh không muốn em trở thành "bảo mẫu" của anh.. Em nào có ý như vậy, chỉ là vì quá yêu anh, lo cho anh nên em mới thế. Đã bao lần em buồn vì những lời nói vô tình của anh:

    Em nói nhiều anh bảo " suốt ngày cứ nhai hoài, chịu không nổi"

    Em gọi điện anh lại la " em có lời thề rồi phải không? ngày nào cũng phải gọi gần chục cuộc vậy hả? không gọi ăn cơm không vô chắc"! em đau lòng lắm!

    Em nấu cho anh ăn những bữa ngon, em muốn anh ăn cơm với em cho vui cửa vui nhà anh lại nổi quạu " đang đi với bạn bè chẳng lẽ bảo "để tôi về ăn cơm với vợ đã", đang đói chẳng lẽ chạy về nhà ăn"

    ...


    [IMG]





    Anh biết không những lời nói vô tình của anh như lưỡi dao cứa vào tim em rỉ máu, em tự hỏi tại vì sao những thứ ngày xưa quen nhau anh cho là lãng mạn, ấm áp nay trở thành vô vị, nhạt nhẽo. Tại sao sự quan tâm của em đối với anh lại trở thành một sợi dây ràng buộc đến khó thở như vậy chứ? Phải chăng em đã làm sai điều gì khiến cho anh trở nên như thế??

    Em biết có biết bao gia đình đỗ vỡ chỉ vì người chồng thiếu sự quan tâm của vợ, thiếu vắng những bữa ăn ngon trong gia đình, vắng đi tiếng nói ngọt ngào, ấu yếm thay vào đó bằng những lời nói cộc cằn thô lỗ. Em biết thế nên chẳng bao giờ em để mình trở thành một trong những người vợ ấy. Nhưng tại sao mọi cố gắng của em đều trở nên vô nghĩa?.. tại sao chứ?

    Em buồn, suy nghĩ thật nhiều, em cố gắng sống như anh mong muốn: không nói nhiều, không gọi điện cho anh mỗi ngày, không bắt anh phải ăn những bữa cơm gia đình do chính em nấu.




    [IMG]



    Một ngày trôi qua, nhà không tiếng cười nói của em, chiếc điện thoại được thảnh thơi "nghỉ phép" vô thời hạn. Anh về nhà, vẻ mặt hớn hở, vui vẻ hơn mọi ngày, chẳng thèm nhìn đến em một tí nào.

    Hai ngày trôi qua, anh vẫn thế, vẫn vẻ mặt ung dung đến phát ghét.

    ...

    Bốn ngày rồi năm ngày.

    ... Ngày thứ bảy. Sáng nay vừa thức dậy em chẳng thấy anh đâu, tìm khắp nhà cũng không bóng dáng anh. Em ngạc nhiên lắm, chẳng bao giờ anh dậy sớm hơn em như thế, chẳng lẽ hôm nay tụi bạn anh thay đổi lịch uống cà phê vào 5h sáng à?? Em suy nghĩ lung tung vẫn không tìm ra câu trả lời rồi bỗng nhìn thấy trên bàn một cuốn sổ nhỏ. Mở ra xem...




    [IMG]



    "em à, hôm nay là ngày thứ bảy rồi mà sao em vẫn chưa chịu tha lỗi cho anh, em giận anh gì mà lâu vậy? lúc trước dù anh có nói thế nào, em cũng đâu bao giờ bỏ mặc anh như vậy chứ? em biết không, mấy ngày đầu em không điện thoại cho anh, anh ngạc nhiên lắm, thắc mắc lắm, chẳng hiểu tại sao em lại tốt như vậy nữa, nhưng kệ, dù sao anh rất vui vì không bị em làm phiền!! Hôm nay, trong công ty anh mới bị sếp la cho một trận vì đi làm trễ mà em biết lí do là gì không? do anh phải đi ăn cơm tiệm mà giờ cơm trưa khách đông lắm, đến lượt anh thì đã quá giờ làm, đành quơ đại vài đũa đỡ đói. Lúc trước anh nghĩ ăn cơm công sở có bạn bè đồng nghiệp chắc vui lắm, lại phải đỡ vất vả chạy về nhà xa đến 9, 10 cây số nhưng giờ anh hiểu rồi, chẳng nơi nào bằng nhà mình, chẳng món ăn nào ngon hơn em nấu.




    [IMG]





    Anh sợ cái không khí ngột ngạt đến khó thở của quán ăn. Anh sợ những món ăn tuy ngon nhưng vẫn thiếu cái gia vị đậm đà của tình yêu thương gia đình, cái hương vị ấm áp, ngọt ngào mà dù khách sạn, nhà hàng 10 sao vẫn không thể nào có được!

    Anh yêu em nhiều lắm, yêu luôn cả tiếng nói cười và cả những cuộc điện thoại của em. Em biết không mấy hôm nay không nghe thấy tiếng của em anh mới biết buồn, hằng ngày đi làm chỉ nghe toàn những mệnh lệnh khô khốc của mấy sếp nữ, rồi những tiếng nói cười của mấy bà tám chân dài trong công ty nữa, ôi sao mà vô vị quá, nghe mà phát chán. bỗng anh thèm được nghe thấy tiếng nói nũng nịu của em " anh à, anh đang ở đâu vậy, lát về ăn cơm với em nhe anh", nghe sao mà thương quá!!.



    [IMG]




    Anh biết tính anh khô khan quá đôi lúc khiến em buồn nhưng em biết không anh yêu em nhiều lắm, tình cảm của anh anh giữ chặt trong tim, anh không muốn bộc lộ cảm xúc của mình, anh không hiểu tại sao mình như vậy nữa, chắc có lẽ đó mới chính là con người thật của anh. Nên hôm nay thức suốt đêm mới viết lên được những dòng này, mong em hiểu cho anh.

    Đừng giận anh em nhé, mãi là người vợ tốt của anh nhe em, anh sẵn sàng ngồi hằng giờ để nghe em nói, sẵn sàng ăn hết những món do em nấu, nghe hằng chục cuốc điện thoại mỗi ngày của em, anh chỉ xin em đừng lạnh nhạt với anh như cả tuần nay nữa! Giờ sáng rồi, anh đi mua đồ về để em nấu bữa ăn sáng cho anh nhe bà xã yêu dấu!"

    Đọc xong bức thư, nước mắt em tuôn trào nhưng lần này không phải vì giận hờn anh nữa mà vì hạnh phúc, hạnh phúc dâng lên trong tim, trong khóe mắt khiến nước mắt em rơi, bao nhiêu giọt nước mắt là bấy nhiêu niềm hạnh phúc trong em đang dâng trào, em yêu anh nhiều lắm, một tình yêu vô bờ bến..Không vì một lí do nào, chỉ biết yêu là yêu..

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí