Đây là một câu chuyện có thật được viết lại theo lời kể của một người Mùa hè tuyển sinh đã trôi qua, các bạn học sinh lớp 9 chuẩn bị vào lớp 10 đều nô nức đón chào năm học mới với bạn mới, trường mới, thầy cô mới và cảm giác khi được vào trường cấp 3. Tại một thành phố nhỏ của Việt Nam có một anh chàng tên là Nhựt . Học lực cũng vào loại khá nhưng vì một phút chủ quan và ham chơi nên cậu ấy đã không vào được trường cấp 3 mà mình mong muốn, chỉ vào được một trường loại 3 của thành phố . Mặc dù không vào được trường như nguyện vọng nhưng với số điểm cũng khá cao nên cậu được tuyển vào “lớp chọn” ( nơi tập hợp các học sinh điểm cao) . Nhưng thất vọng vì đã không thực hiện được ước mơ cậu học hành ngày càng sa sút : xuống loại trung bình yếu, Hết kì 1, trường đã chuyển Nhựt qua lớp khác cùng với một cô bạn cũng là một tay ăn chơi mới nổi Vào lớp 10A6, 2 người họ ngẫu nhiên được cô chủ nhiệm xếp ngồi chung chỗ. Cô gái ấy là một ngừi bạn của Nhựt tên là Trang, học chung từ năm lớp 1 tới lớp 8, đến lớp 9 thì tách lớp nên không còn gặp nhau nữa, mãi đến năm nay khi được xếp ngồi kế nhau . Lúc đầu thì cả 2 cũng không có cảm giác vì với nhau thỉnh thoảng chỉ loay hoay qua mượn cục tẩy, cây viết,nên mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường . Đến khi có kiểm tra 15 phút, một tiết: cả 2 thường xuyên nhắc bài cho nhau, dần dần 2 người đã thân thiết hơn, sau một thời gian trò chuyện, đôi bạn trao đổi nick yahoo cho nhau, cùng chơi b00m 0nline và họ cứ thế trò chuyện với nhau, từ từ Nhựt đã có tình cảm với cô ấy , nhưng một phần vì chênh lệch về giai cấp, cô ấy nhà thì khá giả, còn nhà của Nhựt thì bình thường nếu không muốn gọi là nghèo , và Trang cũng đã có người yêu rồi, ngừi yêu cô là con một chủ tiệm vàng có tiếng ở thành phố tên là Tâm. Vì thế, cậu chỉ biết che giấu tình cảm của mình, cứ lặng lẽ yêu mà không dám nói Một hôm sinh nhật của thằng bạn trong lớp, nên nó mời cả lớp đến chơi, cả lũ ngồi uống bia, nhậu nhẹt say sưa, nhân hứng bia bọt trong người nó rủ cả bọn đi bar,cô bạn Trang và bạn trai, cùng với một vài bạn nữa đồng ý đi, tốp còn lại (có Nhựt) thì đi về, sau khi vào bar nhảy nhót được gần 1 tiếng mấy đồng hồ, cả bọn vui vẻ đi về. Trên đường về thằng bạn chạy từ từ nói chuyện với Tâm, hai thằng bàn tán về chuyện xe, nào là tay ga, xe cúp, xe số, đến 4 bánh, sau một hồi nói chuyện cậu ấy nói chiếc xì po của bạn Tâm đua không lại chiếc Exciter mới binh của bạn ấy, hai thằng cứ thế tranh cãi với nhau, nhân lúc cao hứng cậu bạn rủ Tâm đua để xem chi ếc nào nhanh hơn, vì mún thể hiện tay lái lụa và cũng muốn chứng minh với cô bạn gái và ra oai xe mình đua nhanh, Tâm đồng ý, thế là bắt đầu lên ga, bắn với tốc độ 120km/h .Đua được một lúc, tay lái Tâm không điều khiển được tốc độ xe, nhận thấy điều đó nên kịp nhảy khỏi xe, chỉ còn mình Trang ngồi trên xe , vì ngồi sau nên phản xạ của cô không kịp và cô đã cũng chiếc xe lao vào bên đường, cậu Tâm chỉ bị gãy tay nhẹ và xay xát sau pha “ chứng tỏ”. Sau tai nạn Tâm và Trang được đưa đến bệnh viện. Vì một phút hiếu thắng của Tâm mà phải trả giá bằng chính đôi mắt của người yêu mình, cậu cũng tỏ ra ân hận, vì không muốn mọi chuyện thêm phiền phức gia đình họ đồng ý bồi thường 200 triệu. Đến thăm Trang, Tâm thấy Trang giờ đã là một người khuyết tật, nên cậu đã chủ động chia tay cô ấy. . Khi về đến nhà, vì không còn nhìn thấy gì nên cô không thể đi học nữa nên chỉ có thể ở trong nhà và làm bạn với bốn bức tường , lúc này Nhựt cùng đám bạn đã đến thăm Trang, nhìn thấy ngườii mình yêu bị như vậy Nhựt cũng buồn lắm, vì thế mỗi ngày đều đến thăm động viên, an ủi cô rất nhiều, cứ thế Nhựt được gia đình trang xem như một thành viên, cùng với gia đình Trang, Nhựt đã cố thắp lên hi vọng cho cố ấy là: rồi sẽ có người hiến giác mạc cho cô thôi, lúc đó cô sẽ nhìn thấy đc ánh mặt trời, mỗi ngày trôi qua sau khi học xong, Nhựt đều đến tiệm sách lựa những cuốn truyện tiếu lâm, về nhà kiếm những câu chuyện hay học thuôc để kể cho Trang nghe, mong rằng sẽ nhìn thấy nụ cười trên môi cô, nhưng mọi cố gắng dường như vô nghĩa. Ai khi nói chuyện với cậu cũng đều khen cậu là 1 ngừi vui tính, khi nói chuyện với cậu không thể nào nhịn cười được, cậu tự độc thoại nội tâm “Mình có thể khiến mọi ngừi cười, và người mình yêu chắc chắn cũng phải cười vui như mọi người…. mình sẽ phải cố gắng thật nhiều..!!??” Thấm thoát một năm học đã trôi qua, nghỉ hè Nhựt đến nhà chơi với Trang nhiều hơn, cùng trò chuyện tâm sự chia sẻ cùng cô những chuyện quá khứ lí do tại sao mình lại trở thành một tay chơi, dần dần cô trở nên thật thiết với Nhựt nhiều hơn, có chuyện gì cũng kể cho Nhựt nghe vui có, buồn có. Đến một ngày, Trang đã đồng ý làm bạn gái của Nhựt, điều mà bao lâu nay cả khi nằm mơ cũng không dám mơ đến giờ đã thành sự thật, vì thế Nhựt rất vui và hạnh phúc, ngày hôm đó Nhựt không ngủ được vì hạnh phúc, cảm xúc ấy cứ chạy trong cơ thể, len lỏi qua từng mạch máu. Mỗi ngày trôi qua được nhìn thấy Trang, trò chuyện cùng Trang là một niềm vui, niềm hạnh phúc lớn lao đối với Nhựt. Đã một năm trôi qua, nhưng vẫn không có thông báo từ bệnh viện về việc hiến giác mạc . Cô bắt đầu tuyệt vọng, buồn bã, chán nãn, một hôm sau giờ ăn tối, trên phòng cô nghe có tiếng ly vỡ , khi gia đình lên phòng thì thấy tay cô toàn là máu , ướt cả ga đệm nên đã liền lập tức đưa cô đến bệnh viện, may mà vết cắt không sâu cho lắm. Khi nghe tin Trang cắt cổ tay tự tử ,Nhựt liền đạp xe đến bệnh viện( tuy rằng bệnh viện cách xa nhà Nhựt gần 15 cây số), trong lúc ở bệnh viện cô cứ quậy quá, đòi chết vì không muốn sống trong cảnh mù lòa này nữa, cô muốn một sự giải thoát cho mình. Ngay lúc này, Nhựt xuất hiện và cùng với người nhà khuyên nhủ, an ủi cô, dần dần cô đã bình tĩnh trở lại, Nhựt khuyên cô hãy nghĩ cho gia đình, nếu tự tử ba mẹ sẽ như thế nào khi chỉ có 1 ngừi con duy nhất là mình. Vì thế ý định tự tử trong cô không còn nữa. Nửa tháng sau khi 2 ngừi đang trò chuyện, thì mẹ của Trang lên báo một tin vui, đã có một ngừi đã đồng ý hiến giác mạc cho cô , lúc đó 2 người vui mừng lắm, cô đã rất háo hức chờ đến ngày phẩu thuật... Đến ngày ghép giác mạc khi vào phòng phẫu thuật, gia đình bạn bè đều đông đủ chờ đợi ca phẩu thuật,riêng chỉ có Nhựt là không đến. Trong thời gian 2 tuần chuẩn bị gỡ băng mắt, Nhựt cũng ko đến thăm Trang.. Một tháng sau, khi cô có được đôi mắt, cô chẳng thèm ngó ngàn đến Nhựt , không những thế cô còn không còn không hỏi bạn bè là Nhựt ra sao dù chỉ một lần, cô đã lạnh lùng với một người đã quan tâm chăm sóc mình khi cô mất hết niềm tin trong cuộc sống, cô đã quên đi Nhựt cho dù cô biết rằng Nhựt là người đã hiến đôi mắt cho cô . Một ngày, hai ngày vẫn không thấy Trang đến thăm, rồi một tuần, hai tuần lặng lẽ trôi qua, rồi 2 tháng, đến lúc này Nhựt biết Trang đã quên mình . Nhựt nhờ mẹ gọi người bạn thân của cậu đến nhà , người thường đến thăm cậu mỗi ngày hai thằng chơi chung từ lớp 6 tới giờ, hai người vào phòng, đóng cửa lại. Trong phòng Nhựt lúc đó chỉ nghe tiếng nói của Nhựt : 1 tiếng đồng hồ sau ,cậu bạn chào gia đình và ra về. Vài ngày sau Nhựt mất… Trong đám tang, bạn bè, thầy cô ai cũng đến, duy chỉ có Trang là không tới , đám bạn hỏi tại sao cô lại lạnh lùng như thế, cô ấy nói rằng : “thằng đó làm sao xứng với tao, lúc đó tại tao không nhìn thấy mới chịu đại nó thôi, chứ yêu thương gì đâu, ai ngờ nó hiến tặng đôi mắt, nó ngu thì nó chịu” những câu nói còn lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông. " Một tuần sau ngày Nhựt mất, đúng ngày làm tuần, thằng bạn đến gặp Trang và đưa ch0 cô ấy 1 tờ giấy, trước lúc mất Nhựt đã nhờ người bạn viết dùm mình một lá thư. Lá thư có tựa đề “Chỉ để em biết” “Trang à, anh không nên yêu em, nhưng trái tim anh muốn như thế , anh không nên nhìn em, anh vẫn đứng đó chẳng thể nào quay đi,anh chẳng biết làm gì để mọi chuyển ổn thỏa, bởi vì anh không biết làm sao để kiềm chế lòng mình, có lẽ lúc em đọc được lá thư này thì anh đã không còn sống nữa, khi xin hiến tặng giác mạc bác sĩ đã nói với anh mình bị ung thư não, chỉ còn sống được chưa đầy 3 tháng, tr0ng 3 tháng mơ ước lớn nhất lúc cuối đời là có thể giống như lúc em không sáng mắt, đến thăm anh, quan tâm, an ủi anh, để anh không cảm thấy cô đơn khi đối diện với bóng tối, chỉ có thế thôi bởi vì anh rất sợ bóng tối nó làm cho anh cảm thấy cô độc, trong bóng tối anh không thể thấy gia đình,bạn bè,thầy cô đặc biệt là em nhưng anh có thể hi sinh ánh sáng để em được hạnh phúc. Nhưng 3 tháng ngắn ngủi trôi qua em vẫn không đến thăm anh , đến lúc này anh biết rằng mình thật sự không xứng với em chỉ là do anh đã mang theo quá nhiều niềm tin,cũng bởi vì anh quá mơ mộng thôi!! khi sinh ra có lẽ chúng mình đã là một đôi đũa lệch rồi. Nhưng không sao giờ em đang nhìn đời bằng con mắt của a nh, anh đã làm được một điều cho em, có lẽ em sẽ nói anh ngốc hoặc cao cả. Nhưng những điều anh làm chỉ để em biết rằng anh yêu em và chấp nhận hi sinh vì em anh không hối hận gì khi yêu em. Em có thấy chiếc nhẫn đó không??? Nó là thành quả trong một năm học nghề làm nữ trang của anh ở nhà thằng bạn, viên ngọc đính trên chiếc nhẫn tuy nó chỉ to bằng 1/8 viên bi(để bắn bi) nhưng nó là tiền lương một năm của anh và 3 năm nhịn ăn sáng cộng dồn lại, lúc đầu anh muốn dùng số tiền này để mua một cái LapTop thứ mà anh hằng mơ ước, nhưng khi em đồng ý làm người yêu anh, lúc đó anh nghĩ phải tặng em một thứ gì đó thật ý nghĩa nên anh nghĩ ngay là tặng nhẫn, trên chiếc nhẫn có dòng chữ My love nó có 1 ý nghĩa em là tình yêu duy nhất và mãi mãi của anh, có lẽ chiếc nhẫn này đối với em ko có bao nhiêu là giá trị nhưng đối với một kẻ như anh nó là tất cả. Và bây giờ, anh sẽ nhờ thằng bạn thân trao cho em, đó là tất cả những gì anh làm được cho em trước khi ra đi. Anh nói tất cả những thứ này không phải kể lễ với em về chuyên tiền bạc mấy…… nhưng anh chỉ mún nói là vì em anh có thể làm tất cả ……. hãy sống tốt em nhé, nếu sự tồn tại của linh hồn là có thật, thì anh mong rằng sẽ được dõi theo em, sẽ được thấy em cười, và ngày nào cũng được thấy em hạnh phúc..............… !!! *Sai lầm lớn nhất là chọn lầm người yêu ,bài học rút ra là đừng bao giờ đuổi theo Gái làng chơi,hay những tiểu thư danh giá,con của những người có quyền thế,bạn khó mà thành đc 1 đôi với họ.Tuy nhiên cũng có nhiều trường hợp đã vượt qua nhiều cạm bẫy,gai nhọn của tình yêu mà đến đc với nhau, đó mới là tình yêu đích thực......viết nhiu thôi,kẻo lại bị quăng gạch vì tội nhìu chuyện >>>>Những ai xem bài viết này dù có quen hay ko quen nhân vật Nhựt ở trên thì cũng hãy dành 1' mặc niệm . <<<
mình thích nhất câu "Sai lầm lớn nhất là chọn lầm người yêu" dù cho thế nào đi nữa thình yêu cũng phải xuất phát từ cả 2, 1 người không thể xây dựng hạnh phúc!
đọc xong mà phát ớn wa con gái lạnh lùng hơn tảng băng ghê thật. không có người ju là 1 wuyet định đúng đắn rồi