Tình mẹ

Thảo luận trong 'Tâm sự chính mình' bắt đầu bởi cobemuadong, 17 Tháng mười 2011.

  1. Offline

    cobemuadong

    • Thành Viên Mới

    Số bài viết:
    7
    Đã được thích:
    6
    Điểm thành tích:
    0
    Mấy hôm nay cứ nằm xuống là nước mắt lại chảy ra, lại trăn trở, lại suy nghĩ linh tinh... Một điều cứ đau đáu mãi trong lòng.

    Những người mẹ, những người đàn bà suốt đời vì con, những người phụ nữ với quá nhiều đau khổ vẫn sống cùng niềm hạnh phúc riêng mà mình phải tự tạo ra.

    Mẹ nói: "Khi anh nhảy từ lầu bốn xuống và đi viện, bá (từ địa phương, chỉ chị của mẹ)vào chùa ngồi khóc một mình. Đàn ông thì còn có thể thế này hay thế kia... nhưng người mẹ thì chỉ suốt đời đau đáu vì con thôi. Người khổ nhất vẫn là bá".

    Lúc trước, nó nghĩ bá hời hợt, là người mẹ không đủ chiều sâu nên con cái mới thế. Bá không có sự chỉn chu của người phụ nữ Việt, không có sự vun vén thường thấy của những người đàn bà Bắc. Bá vui vẻ và vô tư, đôi khi là hời hợt. Đó là những gì nó từng nghĩ về bá.

    Người đàn bà đi đâu cũng say xe nhưng vì con thì dù ở đâu, nghe nơi nào có người có thể chữa được bệnh cho anh thì bá vẫn đi dù đường có xa. Chẳng còn đâu sự say xe mà thay vào là một người đàn bà tỉnh táo với mọi tia sáng. Bá bảo: "Không hiểu sao lúc nào dừng xe là bá ngủ" vì bá biết nếu bá nằm đó sẽ chẳng ai chăm con. Vì thương con mà bá phải thương bá, phải khỏe mạnh.



    Ai cũng thấy bá vui vẻ, bá tin vào bất kỳ điều gì ở Phật. Trong nhà, một số người nghĩ bá cuồng tín nhưng nó hiểu đó là niềm tin. Bá cần phải đặt niềm tin vào đâu đó để bấu víu sống, để có đủ sức mạnh chiến đấu với bệnh tật của anh. Con người ta muốn sống vui thì cái quan trọng nhất là niềm tin. Phải tin vào một điều gì đó để có thể cố gắng và bá chọn nơi cửa Phật là tâm linh.

    Ai nói gì bá cũng gạt đi, ai hỏi gì bá cũng cười và bảo: "Sắp khỏi rồi, đỡ nhiều rồi". Mọi người nghĩ sao bá lại vô tư được vậy nhưng ít ai hiểu được nỗi đau của bá. Chỉ có những người mẹ suốt đời vì con mới hiểu được nỗi đau đó. Khi anh nhập viện, ngày đêm bá thức trắng, khi anh bệnh , bá ngày đêm chăm con. Đứa con sinh ra lành lặn, ngoan ngoãn, khôi ngô, giỏi giang, từng là niềm tự hào của cả gia đình, từng là niềm tin của bá. Thế mà đến một ngày, anh chẳng thể nhận ra ai, chẳng thể cắp sách tới trường như bao đứa trẻ khác. Ngay cả ba mẹ mình, anh cũng không thể nhận ra.

    Có lúc mọi người phải thốt lên: "Nhà mình có sống ác với ai đâu mà thế" nhưng ở đời mọi sự đến đâu phải do mình tốt hay xấu, chỉ đơn giản là sự không may mắn. Đó là những đau thương mà cuộc đời không may chọn mình mà thôi. Và còn nhiều gia đình có một nỗi đau như thế. Chỉ khi đặt mình vào người khác mới thực sự hiểu họ đã như thế nào.

    Trong nỗi đau tột cùng, bá không điện thoại cho con gái, không than một câu với chồng, một mình vào chùa và ngồi khóc. Một mình đau một mình cố gắng để trước mọi người ai cũng thấy bá thật lạc quan. Có mấy ai làm được điều đó, mấy ai không bao giờ than khi trái tim mình đang đau. Nó chưa hiểu lắm về nỗi đau đó, nó mới đang mờ mờ hiểu sức mạnh quá lớn của người mẹ.

    Mong cho một ngày anh lại như xưa, chỉ cần anh cười vui vẻ với chúng nó. Chỉ cần anh lại đòi nằm ngủ với bà ngoại như xưa để mỗi lần ai trong nhà thì thầm với nhau bà không cố nghe để rồi cả đêm ngồi không ngủ. Mong mọi nỗi đau sẽ chấm dứt với gia đình nhỏ đó, gia đình đáng ra nhận được nhiều sự may mắn hơn như thế...

    Nguồn
    0jcu0cd0jnamtaynguyen thích bài này.
  2. Offline

    namtaynguyen

    • Friends

    • ABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABAB
    Số bài viết:
    359
    Đã được thích:
    200
    Điểm thành tích:
    240
    hu hu hu...! bữa ni gần đến 20-10 roài, trên 2mit toàn viết về mẹ hông zi..! Đọc bài nào cũng nhớ về mẹ quá..!:011: :011:

    Gữi Mẹ Thân yêu:
    [MARQUEE]Con Yêu Và Nhớ Mẹ Nhiều Lém...[/MARQUEE]
    0jcu0cd0jSpecial one thích bài này.

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí