Bình yên nơi đâu?!

Thảo luận trong 'Sinh viên cùng chia sẽ' bắt đầu bởi codem, 31 Tháng mười 2011.

  1. Offline

    codem

    • Friends

    Số bài viết:
    179
    Đã được thích:
    196
    Điểm thành tích:
    140
    Bình yên không có chân để chạy cũng chẳng có cánh để bay. Nhưng bình yên không ở yên một chỗ. Vì bình yên gắn liền với mỗi con người, mà mỗi người chúng ta thì luôn di chuyển. Người bỏ ta đi và tâm hồn người đã thay đổi kéo cả bình yên của ta cũng đi theo. Thế nên ta đi tìm bình yên, bình yên của ta, cái bình yên đơn giản mà phức tạp, nhẹ nhàng mà dứt khoát...Ta tìm bình yên trong gió. Không phải tự nhiên ta mà ta lại yêu gió. Những luồng không khí chuyển động khắp không trung, không màu, không mùi, không vị nhưng ai cũng cảm nhận được. Gió vô hình nhưng sự hiện diện của gió lại hữu hình. Người ta thấy gió khi tóc ai bay theo cơn gió hối hả về phía chân trời. Người ta thấy gió khi chiếc lá rơi xuống nhảy múa giữa không trung. Người ta thấy gió khi những giọt sương rung rinh trên lá. Người ta thấy gió khi hạt mưa bóng mây xiên xiên trong nắng. Gió mang nhiều tâm trạng vì ai cũng gửi những nỗi niềm của mình vào trong gió mong gió sẽ mang đến bên người mình yêu thương. Nhưng chẳng vì thế mà gió nặng lòng, gió vẫn vô tư thoải mái đi khắp chốn cùng nơi. Gió luôn nhẹ nhàng, luôn mát dịu và tình cảm. Đã có những lúc lòng ta trĩu nặng những suy nghĩ không đâu và ta tìm đến gió. Ta tìm một nơi lộng gió, chỉ có gió và ta, chỉ có ta và gió rồi thấy mình như đang bay theo gió. Ta thấy sắc vàng của nắng trong gió, ta nghe âm thanh của nước trong gió, ta ngửi mùi hương của hoa trong gió, ta ngưởi thấy mùi thơm của em trong gió. Ta phiêu bồng cùng gió và cười, cười vì cái bình yên dịu dàng gió mang lại cho ta.


    ...Ta đi tìm bình yên màu đen cô độc. Mọi người nói màu đen mạnh mẽ, màu đen cá tính, màu đen lạnh lùng.Màu đen trong mắt ta lại khác. Màu đen trong ta mạnh mẽ bên ngoài mà yếu đuối bên trong. Màu đen của ta lạnh lùng bên ngoài mà nồng ấm bên trong. Màu đen của ta vụng về lắm, tình cảm nhưng không biết thể hiện những rung động của mình. Màu đen của ta ngốc nghếch lắm, cứ luôn tự tin và mạnh mẽ trước mọi người để che đi những vết thương sâu trong lòng, che đi những buồn đau sâu thẳm trong trái tim. Khi ta buồn ta hay im lặng và lúc đó, những câu chữ chẳng biết lặn đi đâu trong trí não ta, rồi những suy nghĩ lung tung, những cái gì đó chính ta cũng chẳng hiểu. Tâm hồn ta đó, bơ vơ, cô đơn đến tội nghiệp. Trái tim ta đó, vụng về và rời rạc. Ta đó, phóng khoáng đến mức bộp chộp, thiếu suy nghĩ đến mức vô tâm. Ta không yêu cà phê nhưng dạo này ta hay tìm đến nó. Khi ta cần tĩnh tâm ta sẽ đến bên cốc đen đá. Màu đen sâu thẳm của những giọt nước hoà vào với nhau thành một thể chan chứa tình cảm. Bản thân đen đá không ngọt ngào. Đen đá đắng và chua để rồi khi uống xong trong cổ mới có vị ngọt nhè nhẹ, vị ngọt của chính cơ thể mình mang lại cho mình, một cái ngọt thuộc về bản năng. Và bình yên của ta nơi đó.
    ...Ta không yêu nhạc Rock nhưng ta lại đi tìm bình yên rock. Những âm thanh chói tai của trống, những giai điệu mạnh mẽ của bass, những tiếng gào thét đến lạc cả giọng. Ta thấy bình yên khi nghe rock. Tiếng lòng của ta đó. Ta không hét được, ta không nói ra được những bâng khuâng và bối rối trong lòng ta, ta không viết được những câu chữ đơn giản mà sâu sắc ấy. Ta không phải rockfan cũng càng chẳng phải rocker. Ta nghe rock, cảm nhận rock theo cách riêng của ta. Ta chỉ đơn giản là người tìm thấy tiếng tim mình còn đập trong những âm thanh chẳng êm dịu ấy. Ta chỉ đơn giản là người thấy bình yên trong những âm thanh ấy. Và ta yêu những bản rock có tiếng dương cầm nhiều như ta yêu sự kết hợp của cam và đen vậy. Mạnh mẽ và sâu lắng, cuồng nhiệt và trầm lặng. Bắt đầu từ November Rain và có lẽ chẳng bao giờ kết thúc....


    ...Ta tìm bình yên blog. Bài đầu tiên của ta chỉ có một bài thật ngắn ngủi Ta viết blog cho chính ta, không cần ai hiểu, không cần ai đọc, viết chẳng để làm gì ích kỷ và độc đoán. Dần dần Blog của ta dài ra, đôi khi dài đến mức ta cũng chẳng muốn đọc. Dần dần blog của ta nhiều mầu sắc hơn nhưng trên hết sắc tím vẫn ngập tràn. Ta viết dài hơn vì ta không viết cho riêng ta nữa. Ta viết cho bạn ta, những người luôn kêu ca ta chẳng bao giờ tâm sự chuyện gì với chúng nó, luôn trách ta không cho chúng nó hiểu những suy nghĩ trong lòng. Ta viết cho những người ta không quen, những người thật xa lạ nhưng lại có những cảm nhận về cuộc sống giống ta. Ta viết cho một người đặc biệt, một người yêu ta và ta cũng yêu đến cháy lòng, có lẽ là sau này, có lẽ là không bao giờ. Đối với ta blog mãi mãi vẫn chỉ là những chữ cái được sắp xếp theo một trật tự nào đó, mãi mãi vẫn chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn, những cảm nhận vô thưởng vô phạt của ta, mãi mãi vẫn chỉ là một cái cầu nối mỏng manh mà vững chắc giữa ta và những tâm hồn đồng điệu khác. Blog một nơi bình yên cho ta trải lòng, để ai gần sẽ gần ta hơn và ai xa sẽ xa ta mãi.

    ...Ta đi tìm bình yên trong ta. ta thích một mình, lúc vui cũng như lúc buồn. Ta thích những lúc như thế, chỉ có ta và ta. Không có ai để ta sẻ chia những cảm xúc và suy nghĩ của mình, để hướng tâm trí và tình cảm của ta đi một nơi nào đó thật xa. Không có ai để ta yếu đuối và nũng nịu. Ta vẫn nhớ một chiều cuối mùa hè ta cầm cốc trà ngồi trên bậc thềm nhà và thấy cuộc sống này thật nhiều điều kỳ diệu. Ngày hôm đó ta đã thấy trái tim ta tràn ngập tình yêu với tất cả mọi thứ, tất cả mọi người trên đời. Ngày hôm đó ta đã thấy mình sống thật có ích vì ta có đam mê để sống chết với nó, có mục đích để cố gắng đạt được, có tự tin để cười và nói thật nhiều. Ta vẫn nhớ một buổi tối mưa bay lất phất, ta tự thưởng cho mình cốc cafe nóng bên dòng sông hồng và ngồi đó chỉ một lúc thôi để thả mình vào gió, vào nước, vào bóng trăng tròn trên mặt nước lấp lánh ánh sáng từ đèn đường. Ta của lúc đó vô tư nhưng không vô tâm, vô lo nhưng không vô tình. Khác hẳn với một ta lạc lối của bây giờ. Ta của bây giờ không biết bình yên của mình nơi đâu nhưng vẫn cứ mải miết đi tìm. Vì cuộc sống của ta đã thay đổi nhiều rồi. Bình yên đã đi theo những kỷ niệm vui buồn của cuộc sống nhường chỗ cho những bình yên mới. Ta vẫn là ta, dù đã thay đổi rất nhiều cùng với cuộc sống xung quanh ta nhưng vẫn là ta. Ta của một người đi tìm bình yên....bình yên ơi còn có thể đến bên ta một lần nữa không?.
  2. Offline

    BigZero

    • Friends

    • ôi diễn đàn, ngày càng thấy buồn ra...
    Số bài viết:
    703
    Đã được thích:
    987
    Điểm thành tích:
    1.000
    Tâm trạng quá...
    Bình yên nơi đâu???
    Cuộc sống bộn bề hối hả..ta chẳng còn thời gian để suy nghĩ về cái gọi là "Bình yên" nữa..mình đã dần dần quên đi nó..chẳng để ý đến những đòi hỏi thầm kín của bản thân ta..
    Ta luôn tỏ ra mình mạnh mẽ..ta luôn tỏ ra mình là nột người yêu đời..ta luôn cười để ai đó thấy vui khi bên ta..nhưng ta biết...ta chẳng phải như vậy..
    Bản thân ta ơi...thật ra ta là ai???
    Bình yên...ta sẽ đi tìm nó..nhưng với ta..bình yên là khi ta được là chính mình..
    Hãy cứ sống..bình yên quan trọng thật đấy..nhưng cuộc sống này không cho phép ta ích kỉ..ta không thể bình yên khi còn nhièu người cần ta..hãy tìm bình yên nơi nièm vui mà mình mang lại cho người khác..đấy là thứ bình yên đáng quý nhất...Phải không Cỏ??
    shinichi, Demon Hunter, chip1 người khác thích bài này.
  3. Offline

    codem

    • Friends

    Số bài viết:
    179
    Đã được thích:
    196
    Điểm thành tích:
    140
    Mong rằng zr,tôi,và tất cả mọi người sẽ tìm được chốn bình yên cho riêng mình...để rồi ta sẽ mạnh mẽ bước về phía trước...sống thực với chính con người ta hơn,và...
    Hãy lun vui lên Zr nhé...!! cười lên đi nào !!^^ \:D/\:D/
    chipBigZero thích bài này.
  4. Offline

    chip

    • Thành viên sáng lập

    • Chíp sún
    Số bài viết:
    777
    Đã được thích:
    778
    Điểm thành tích:
    560
    bài viết rất hay, đối với anh nơi bình yên nhất là khi anh được về quê hương của mình.
    HoangProduction, codemBigZero thích bài này.
  5. Offline

    meoden

    • Windows 2000

    Số bài viết:
    913
    Đã được thích:
    345
    Điểm thành tích:
    350
    bình yên là ở trong tâm hồn mỗi người!!
    chipDemon Hunter thích bài này.
  6. Offline

    chip

    • Thành viên sáng lập

    • Chíp sún
    Số bài viết:
    777
    Đã được thích:
    778
    Điểm thành tích:
    560
    --->vậy làm thế nào để tâm hồn luôn bình yên?
    namtaynguyen thích bài này.
  7. Offline

    namtaynguyen

    • Friends

    • ABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABABAB
    Số bài viết:
    359
    Đã được thích:
    200
    Điểm thành tích:
    240
    đôi khi con người ta muốn chìm trong sự bình yên... nhưng có được đâu..!:no: cuộc sống tràn đầy sự bon chen và đầy dẫy cạm bẫy luôn rình rập..:018:
  8. Offline

    codem

    • Friends

    Số bài viết:
    179
    Đã được thích:
    196
    Điểm thành tích:
    140
    Bình yên còn là:"ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim"...và ta luôn nhận được bờ vai nương tựa,ấm áp trong vòng tay của bạn bè,gia đình,người thân và...người yêu thương ta nữa.

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí