Trung Thu Buồn
Trung thu ư giờ còn đâu nữa
Khi bão qua càng quét quê nhà
Đêm trăng sáng nhỏ hai dòng nước mắt
Lúa gạo không còn thì bánh đâu ra ?
Mấy tuần trước em tôi còn háo hức
Nhóm bạn bè cùng tập múa lân
Chờ đến đếm rằm vui hội phá cỗ
Nhưng giờ đây có được nhảy múa đâu
Bão đã đành lại còn lũ lụt
Nước dân lên ngập đến gác nhà
Có thằn bé khóc ỉ ôi trong tiếng nấc
Vì lũ làm ước mất cái đầu lân
Trung thu này trăng vẫn tròn và sáng
Nhưng cảm giác ấm áp lại không còn
Bữa cơm hội ngộ gia đình họp mặt
Giờ chỉ còn tiếng la ó dọn bùn non
Có cô bé ngậm ngùi ngồi khóc
Nơi ghế đá trường Việt Hàn yêu thương
Tại sao thế ? và tôi đã hiểu được !
Một nỗi đau nghe đến nghẹn ngào.
Cô bé nghẹn ngào nói những lời đầy xúc động
"Giờ em không biết rồi sẽ đi về đâu!"
Khi mà nhà cửa siêu vẹo theo gió bão
Đồ đạc thì trôi theo dòng lũ mất rồi
Là dân biển quanh năm sống bằng nghề chài lưới
Có chiếc thuyền là phương tiện kiếm cơm
Giờ thuyền chỉ còn là một đống ván
Chờ nước triều lên cuốn xác ra khơi !
Cô bé buồn nhìn về phía xa xôi
Nơi cha mẹ đang sống chung với lũ
Rồi cô nghĩ về một tương lai mờ ảo
Không biết có còn tiếp tục học được không?
..................................................................................................
................................................................................................................