Column1[TR][TD][/TD][/TR][TR][TD]Bài học quan trọng nhất mà chúng ta được học khi ngồi trên ghế nhà trường không phải chỉ là trả lời đúng những câu hỏi trong bài kiểm tra.Bài học quan trọng nhất chính là những bài học làm thay đổi nhân sinh quan của chúng ta, giúp chúng ta nhận ra năng lực thật sự của mình.Nếu có thể sử dụng nhạc cụ, chúng ta sẽ tạo ra được những giai điệu tuyệt vời. Nếu có thể sử dụng cọ và giá vẽ, chúng ta sẽ diễn đạt được hình ảnh thế giới trong mắt ta để mọi người cùng chiêm ngưỡng. Nếu có sự nỗ lực của tập thể, chúng ta có thể san bằng mọi khó khăn để giành lấy chiến thắng. Thế nhưng, sẽ không có bài kiểm tra trắc nghiệm nào có thể dạy chúng ta bài học quý giá nhất: chính chúng ta là người quyết định sự thành bại của cuộc đời mình.Còn nhớ lúc ấy lớp tôi được thầy cho xem bộ phim kể về nhà leo núi vĩ đại Jeremiah Johnson do Robert Redford thủ diễn. Kết thúc phim, trong khi bọn tôi mải tranh luận về nhân vật chính tốt bụng, hòa nhã, tràn đầy tình yêu thiên nhiên thì thật bất ngờ, thầy Robinson lại đưa ra một câu hỏi lạ lùng: "Các con có biết Jeremiah Johnson hiện được chôn ở đâu không?". Chúng tôi thật sự bị sốc khi biết được nơi an nghỉ cuối cùng của nhân vật huyền thoại này chỉ cách xa lộ San Diego (miền nam California) khoảng 100 mét. Thầy lại hỏi tiếp: "Có phải các con thấy kỳ lạ không?" "Vâng ạ!" "Vậy theo các con, chúng ta có nên làm điều gì đó để hoàn thành ước nguyện cuối cùng của ông ta không?" "Thưa thầy có", chúng tôi đồng thanh trả lời bằng tất cả nhiệt huyết của một thời tuổi trẻ. Sau vài giây im lặng, thầy lại đưa ra một câu hỏi làm thay đổi nhân sinh quan của chúng tôi mãi mãi: "Các con có tin rằng mình làm được điều đó không?". Cả bọn nhìn nhau thắc mắc. Thầy đang nói gì thế nhỉ? Chúng tôi chỉ là một lũ trẻ con. Vậy thì có thể làm được gì! Như đọc được suy nghĩ ấy, thầy nói tiếp: "Nhất định sẽ có cách, dù con đường chúng ta đi có thể nhiều khó khăn và thất vọng, nhưng các con phải hứa với thầy không bao giờ bỏ cuộc". Dù hứa với thầy nhưng chính bản thân chúng tôi cũng không thể ngờ rằng mình đang dấn thân vào cuộc hành trình mạo hiểm nhất trong đời. Chúng tôi bắt đầu viết thư cho các nhà chức trách, chủ nhân các nghĩa trang, và thậm chí cho diễn viên Robert Redford - những người mà chúng tôi nghĩ rằng có thể giúp được mình. Thế nhưng, không ai đoái hoài đến những lá thư ấy. Thú thật, không vì lời hứa với thầy Robinson, có lẽ chúng tôi đã bỏ cuộc. Sau cùng cũng có một anh phóng viên thuộc tờ Thời báo Los Angeles đến xin phỏng vấn chúng tôi. Với chút hy vọng mong manh, chúng tôi đã san sẻ với anh hành trình gian khổ của mình, cả những giây phút thất vọng vì không được ai quan tâm, giúp đỡ. Hai ngày sau, câu chuyện về những cậu học trò trung học hết mình đòi lại công bằng cho một huyền thoại của nước Mỹ đã được đưa lên trang nhất của tờ báo. Cùng ngày hôm ấy, trong khi đang dạy học, thầy Robinson được gọi lên văn phòng nghe điện thoại. Quay vào lớp với gương mặt rạng rỡ nhất mà chúng tôi chưa từng được thấy, thầy Robinson nói: "Hãy đoán xem ai đã gọi cho thầy!". Chắc hẳn bạn cũng như chúng tôi lúc ấy đều rất bất ngờ khi biết được người đó chính là nam diễn viên Robert Redford. Ông cho biết rằng đã nhận hàng trăm lá thư mỗi ngày nhưng hình như chưa từng nhận được thư của chúng tôi, rằng ông sẽ rất vui nếu có thể giúp chúng tôi hoàn thành ước nguyện. Thế là, trong phút chốc, "tổ chức" của chúng tôi bỗng trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết. Chỉ trong vài tháng, sau khi hoàn tất một số thủ tục, thầy trò chúng tôi đã có thể tham dự buổi lễ tưởng niệm Jeremiah Johnson được tổ chức trọng thể ở Wyoming và chứng kiến thi thể của nhà leo núi vĩ đại này được đưa đi an táng tại một vùng đất hoang vu mà ông từng yêu mến. Kể từ dạo ấy, chúng tôi trở nên nổi tiếng toàn trường với biệt danh "những kẻ đào huyệt", nhưng chúng tôi lại thích nghĩ về mình như "những cậu bé nuôi dưỡng ước mơ" hơn. Những gì chúng tôi đã học được lúc bấy giờ không chỉ là cách viết thư sao cho hiệu quả hay biết được quy trình làm việc của chính phủ mà chính là không có gì là không thể đạt được nếu có đủ sự kiên trì. Vâng, chính chúng ta là người quyết định sự thành bại của cuộc đời mình.[/TD][/TR] Theo : Hoa Học Trò
không ai có quyền đánh thuế ước mơ,nên, hãy cứ ước mơ, và cố gắng thực hiện nó, rồi bạn sẽ nhận ra, sự thành công lớn nhất của bạn chính là bởi bạn đã dám ước mơ