Ở nơi đó em có buồn không, nhớ mặc áo ấm trong mùa đông, nếu thấy buồn thì nghe anh hát khúc hát nhớ em. Mùa đông gần đến thật rồi, vậy là chúng ta phải học xa nhau hơn 2 tháng rồi. Lúc nghe mấy câu hát này anh buồn lắm, anh ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ ngồi ngắm những hạt mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, nó làm cho lòng anh càng ngày càng thấy buồn hơn càng thấy nhớ em hơn. tuần vừa rồi em về đây nhưng thời gian chúng ta gặp nhau sao mà ngắn ngủi quá, chúng ta chỉ được gặp nhau 3h và rồi lại phải chia tay nhau. lúc chúng ta cùng ra biển nơi mà em và anh thích nhất, nhìn quan cảnh biển bị cơn bão vừa rồi phá nên giờ ko còn đẹp nữa mà 2 đứa ngậm ngùi. Anh lái xe mà ko biết nói sao cho em hết buồn vì anh càng nói em càng nhớ lại kỉ niệm rồi lại nghĩ đến chuyện gia đình mà khiến không khí lúc ta ở bên nhau càng nặng nề hơn. Anh cảm thấy vòng tay của em siết anh thật chặt lúc chúng ta ra về. Anh nhớ em lắm,bây giờ ở nơi đó em có lạnh không? nhớ mặc áo ấm trong mùa đông nhưng em buồn thì anh ko thể hát cho em hết buồn được em ơi