Con mãi đuổi theo những niềm vui, Những khao khát,đam mê chạm rạn lồng ngực. Biết bao điều cựa mình dụi thức, Cuồn cuộn kéo chân con. Mới mẻ khi nào mà chẳng quyến rủ hơn, Với đứa trẻ vừa bước qua khỏi vòng tay trìu mến. Hoa cúc áo mờ đi,trước nụ hồng đỏ thắm. Cọng cỏ miền quê dày một lớp bụi mù. Tiếng nhạc rập rình ngọt trội những lời ru quê mùa xa lắc. Tốc độ vòng xe ào ào , Hơn hẳn thuyền nan bập bõm ngọn sào tre. Bên cạnh con ngờm ngợp bạn bè, Chẳng có nỗi buồn nào dám bén vào giấc ngủ. Nếu không phải 1 lần con vấp ngã, Gió vén bức màn nhung để lộ cuộc đời, Những gì con cho là xấu xí giản đơn thôi Bỗng chốc hiên thân thiên sứ Giang rộng vòng tay yếu gầy xương xẩu , Làm chỗ dựa vững vàng để con bám víu đứng lên. To^I đọc đu+o+c. bai` tho+ ấy là khi to^I còn la` 1 co^ nhóc lo+p’ 7,và đe^n’ ta^n. ba^y jO+ khi to^I đa~ la` sv năm 2 to^I va^n~ còn nho+’.bo+i? 1 đie^u` gia?n đo+n,bài tho+ MẸ đa~ luo^n lam` cho to^I vu+ng~ lòng mo^i~ khi to^I so+. Mi`nh se~ bu+o+c’ qua ranh gio+I’ cua? Nhu+ng sai la^m`.