thoáng một chút buồn trên gương mặt anh nhìn về nơi xa xôi của miền trời đầy những ánh sao xa và những ánh mây ngủ vụng về trên những ngọn núi lờ mờ bóng sương đêm! đêm sài gòn thật tấp nập với muôn vàn đèn điện những chiếc xe gắn máy xy khói đua chen cung đoàn xe công . xa xa nơi ma bình yên nhất của sg anh ngồi đó vơi ánh trăng lẻ loi soi hắt hiu từng màu sắc trải dài trên dòng sông màu đục củ phu sa, cung những cơn gió vi vu thổi nhẹ nhàng nhưng thật lạnh lẽo buốt giá lên đôi vai gày mỏng manh tới những chiếc lá đã úa vang , làm long lay thân cây vươn dài ra những áng mây, từng chiếc lá bỗng khắc khoải rụng rơi lên đầu lên trán anh anh ngồi đó một mình cô đơn buồn tẻ lặng lẽ như vầng trăng đêm nhớ em nhiều !! nhưng biết phải làm sao? không biết giờ này em đang làm gì đang học hay đã ngu? một câu hỏi được đặt ra trong đâu anh ! rồi anh cầm chiếc điện thoại nhắn cho em nhưng dòng tin nhắn đầy quan tâm đầy âu yếm và gửi đến em những niềm nhớ nhung mà không thể dùng từ ngữ nào nói ra cho được chờ hoài chờ mãi chơ cho đến khi từ hi vọng rồi đến thất vọng anh lại nhìn xuống dòng sông đang chảy xiết đưa đẩy những cánh bèo trôi dạt dào bềnh lên rồi chìm xuống theo từng con sóng vỗ nhẹ nhàng nhưng du dương của sông ! anh thầm nghĩ rồi thầm trách số phận của mình cũng như những cánh bèo ấy rồi sẽ trôi dạt về đâu giữa làn sóng của cuộc đời nay chu? rồi anh nhìn trời trời cao trong xanh và đẹp quá như đôi mắt em vay! rồi anh hỏi trời " tại sao cho anh gặp em rồi cho anh nhớ em nhưng tại sao lại ko cho anh ở gần bên em ?" có lẽ đó chỉ là một câu hỏi thật ngớ ngẩn ! một câu hỏi thật nhạt nhẽo vô vị vì em có nghe thấy đâu! hay là vì chúng mình đã bao giờ là của nhau đâu? hoạc là em đã bao giờ dành tc cho a đâu! đại loại là như thế bởi em vô cảm mà có khi em còn nhìu hơn thế nữa em vô tình và em còn có một trái tim lạnh như băng tuyết nũa! đã có lần anh nói với em như thế va em đã giận ! anh không biết em đã giận vì ly do gì nhưng có lẽ anh đã sai sai rất nhìu ! giờ này anh ngồi đây cô đơn nhớ về em nhớ về cô pé mắt to dễ thương với mái tóc dài buông xõa ngang vai , đôi môi mỏng xinh xắn như những đóa hồng buổi sớm mai vậy ! cùng với nụ cươi đầy sức quyến rũ đã lam cho lòng anh xao xuyến ngay tư cái nhìn đầu tiên! rồi tại sao em trao anh nụ cười ấy ? tại sao em lại thân thiẹn với anh đến vây? tại sao mội lần trêu em em thường đỏ mặt một cách dễ thương đến thế? tại sao ....tại sao vay? để giờ này anh phải nhớ nhung phải cô đơn một mình . anh lai nhìn nhưng hàng cây đang lay động trước nhưng cơn gió vốn dĩ rất mát mẻ và êm đêm sao hôm nay bỗng dưng trở nên giữ tợn đến thế trơ nên mãnh liệt đến vậy có lẽ gió cũng vì anh mà trở nên giận hờn ! đã có lần anh đã cố lấy hết can đảm để nói với em ràng anh rất rất nhớ và iu em !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!nhưng em đã thốt lên rằng "khung" và em tìm cách lảng tránh anh , mỗi lần anh nt hay gọi điện thoại em đều ko nhắn lại hay ko nghe máy hoăc là có nghe những chỉ nói đại loại dam pa câu chuyênnj phiếm ! ròi anh đề câp đến tc của anh em đều không cho anh nói! nhưng dù sao anh cũng không thể che dấu được tc nơi trai tim đơn côi nhưng tràn đầy ty của minh! em a! hãy để hình bóng anh mãi trong trái tim của em nhe? và hãy để trái tim nóng bỏng của anh sưởi ấm con tim lanh giá của e nhớ? em đừng im lẵng mãi thế đừng lạnh lùng với anh như vậy nữa nghe em !? anh sẽ mãi chờ em cô pé mắt to vô cảm!...........