Có một chiều xuân như thế, tết về trong ký ức ngày nào là buổi chiều 30 đốt lá ngoài ngõ. em nói để 29 đốt cho nó có không khí, anh lại muốn đốt ngay cho sạch ngõ, hai anh em tranh cãi mãi rồi Ba ra châm lửa: “đốt nhanh không lá nó bay”. Là bụi lá dong sau nhà còn trơ lại những cuống là cuống. Là giỏ hàng của mẹ đầy quà tết. Là gala cuối năm cả nhà cùng cười. Là các bác, các chú ăn tất niên cho một mùa bội thu… Chiều xuân, đường nắng ấm, gió se lạnh. Hai anh em đẩy chậu cây mai về trên chiếc xe đạp cọc cạnh, những năm nghèo khó ấy. thế nhưng vẫn đủ áo mới cho em, pháo cho anh đốt, ba vẫn gói bánh chưng, mẹ vẫn mua bánh kẹo… giờ đầy đủ hơn. Con vẫn chưa ở nhà giờ này để chuẩn bị tết cùng cả nhà. Đút tay vào túi áo, bước ra khỏi phòng trong 1 chiều se lạnh... miên man, rồi sau con lớn nhà mình có còn những chiều 30 như xưa. Chiều xuân, xuân những năm mất mùa, cả xóm gần như kiệt quệ, nhưng hay làm sao: vẫn bánh chưng, vẫn mai đào, vẫn tiền lì xì… Nhưng lớn rồi mới hiểu, hiểu tại sao trong thiếu thốn ấy mọi thứ vẫn phải đầy đủ, lớn hơn để ba mẹ không còn lo lắng cho những vụ mùa. Để làm cái tết nhà mình đầy đủ hơn. Chiều xuân. Mọi người quây quần bên mâm tất niên, đông đủ mà lòng trống trải, ngày xưa xóm làng vào Nam để lại cái tết quê nhà trống vắng. Không biết giờ này nhà ngoại hết lạnh chưa, con sông trước nhà có còn dâng nước mỗi mùa lũ, hàng cây nhãn trước nhà ngoại có được mùa. Chiều xuân, tâm hồn sỏi đá đến 19 vẫn còn trẻ con có biết thương nhớ ai, vậy mà giờ lại thấy hiu quạnh trong căn phòng đầy những bạn bè. Phải chăng cậu đánh mất gì đó rồi. mới bước vào đời mà sao đã u sầu khi còn chưa biết yêu. Tay trong túi áo, lại bước ra cái không gian quá đỗi quen thuộc, đi qua những nơi đã đi cùng người ta mà lòng se sắt: biết bao giờ mình mới trưởng thành hơn để hiểu người khác, để không như lúc này. Hay là cậu đã thay đổi, hoặc người ta đã khác. Thôi vậy, hãy tưởng tượng mọi chuyện đang tốt đẹp hay cậu đang yêu ai đó, để trong lòng thoáng đãng hơn mà nghĩ về gia đình. Không thể đem cái u sầu ấy về nhà được. Chiều xuân, đường bỗng hẹp lại cho những dòng người tất bật. đâu đó trong thành phố này những cậu bé bán vé số, đâu đó những cụ già gánh những gánh hàng mà giá trị chỉ bằng một ngày cơm của mình. Xa xa sau dãy nhà phồn hoa, nhưng gia đình nghèo kia ơi, bao giờ có cái tết no ấm… Vẫn ngồi đây, vẫn chưa làm được gì cho mình, nói gì đến người khác. Nhưng, cậu ấm cô chiêu nào đấy mỗi ngày trong một bộ quần áo, sẵn sàng bỏ cả đống tiền trong những nơi xa hoa mà không mua giúp cụ già tờ vé số. Chiều xuân, một buổi chiều không nắng, không mưa bên ly cà phê không ngọt mà cũng chẳng đắng. xuân năm nay lạnh. Ngày cuối ở nơi đây, quán đông và ai cũng có việc của người đấy, em việc của em, tôi việc của tôi, dường như không quen biết hay tôi học được phép tàn hình. Hay là triền miên trong “Khoảnh khắc” – người về đây với anh… mà quên đi cái thực tại. Sắp hết năm rồi, và cái gì sắp hết cũng nên để nó hết. Tất cả những thứ khác, chẳng hạn... Balo trên lưng, hôm nay ai về nhà nấy, bỏ lại bề bộn, mệt mỏi của công việc. một chiều như bao buổi chiều, chỉ khác là cuối năm, cuối năm dồn lại bao nhiêu cảm xúc. Cũng chẳng kể được với ai. Những chậu hoa cảnh giờ đã bày bán ngoài cổng, xe cộ về chiều đã tấp nập, sân trường vắng lặng, vài chiếc là cuối đông đủ làm xào xạc cả khung cảnh, người ấy cũng đã về… thu hết khung cảnh vào tâm trí. Về nhà thôi ! 23 tết Tân Mão - Việt Hàn