-----------------------------------Mong manh những giọt sầu lăn trên má ta nhận ra mình yếu đuối. Lòng rắt ríu những nỗi day dứt không nguôi về một mối tình đã xa ,về một bóng hình không còn ta nhận ra ta cần lắm một bờ vai. Ta cần làm mới cuộc đời của chính ta hay ta gục ngã trước bản ngã đớn đau do chính ta tạo ra .Ai đó ngoài kia đang nhìn ta, ai đó ngoài kia đang cười ta ,nói ràng ta hâm ta dở.....Có ai đó ngoài kia muốn ôm chặt lấy ta mà ta cố gắng đẩy người ra , ôi ta sợ cái suy nghĩ vô hình ấy quá...Mỗi lúc như thế ta lại đào bới quá khứ ,khai quật tất cả những gì ta muốn quên ta muốn xóa rồi đem ra xếp chúng lại .Để làm gì??Để thất lòng nhẹ nhàng hơn hay làm trái tim một lần nữa quặn đau, phải chăng ta đang mắc một căn bệnh ,căn bệnh của mà những ai mắc phải cứ nhầm lẫn giữa quá khứ và hiện tại ? Tại sao trong cái quá khứ hiện tại ấy ta không nghĩ tới cái tương lai tốt đẹp hơn ,ta cứ phải rằn vặt chính ta thì mới thấy mãn nguyện sao. Sao ta không nghĩ những người bên ta cũng đau lắm cũng xót xa lắm. uhm ,ta biết chứ ,nhưng làm sao được căn bệnh của ta chưa có chữa mà ,ta cũng cố gắng lắm chứ .ta dong ruổi bao tháng năm đi tìm liều thuốc cho trái tim ta lành lại mà có được đâu, rồi trái tim ta lại khóc những giọt máu nước mắt lăn dài trên khóe mi hay nước mắt chảy ngược vào tim .Ta đang sai lầm?Ta ngồi đó, ngồi im, suy nghĩ và lại khóc. Ta nghĩ về sự yêu thương, về sự tính toán, về sự xa lạ và khác biệt, về sự cô đơn, sự ích kỷ,Nhưng cảm giác tủi thân khiến ta cứ quan trọng hóa vấn đề. Ta không thể ngừng khóc.Ta tìm cho mình một nơi thật sự yên tĩnh và không bị ai làm phiền.Rồi ta cứ ngồi và chờ đợi và thử lòng người khác xem họ yêu thương ta đến đâu, họ tinh tế đến đâu ,và rồi ta chợt nhận ra chẳng ai yêu thương ta........... Ta sẽ là một người cô đơn,và trong đêm tối cô độc ta lại cất lên những ca u sầu.Ta tê dại đi trong cõi lòng đớn đau chìm đắm trong khúc sầu vô biên.ừ thì cô đơn đấy, vắng lặng ấy ,mỗi buổi chiều hoàng hôn chỉ còn ta lặng với bóng hình của người ,ừ thì ta cần người ,ta gét cô đơn ,ừ sao ta lại như thế đã nói không cơ mà ta không cần ,ta không cần ......Bóng hoàng hôn cứ mãi lạc mất ta và ta chỉ còn bấu vúi lấy một chút ánh sáng cuối cùng ấy .....Vô nghĩa quá ,rồi ta lại thèm cô đơn để chôn vùi dĩ vãng nhạt nhòa rồi bất chợt thấy đời rộng lớn dang sải cánh bay vào cõi đời bên những con người chỉ biết sống cho quá khứ ,cùng hát ca những khúc bi lụy..Chợt ta nghĩ, nếu cứ nằm mãi trong sự cô đơn, lặng lẽ này thì cuộc đời sẽ trôi về đâu? hay ta đang bước vào trong cơn mơ phiêu du của cuộc đời ta.. Mệt về thể xác hay mệt từ trong tâm hồn? Có thời gian, có khoảng trống rồi, ta lại một mình ngồi viết viết, vẽ vẽ cái gì đó trong kí ức để lấp đầy khoảng trống. Ta lại một mình từ từ ngẫm nghĩ, chiêm nghiệm sự đời trong cõi nhân gian. Ta mệt mỏi rồi, ta chìm vào trong bóng tối của sự miên man, của những hình ảnh cứ chập chờn mờ ảo, có cả hạnh phúc lẫn nỗi buồn. Những việc ta đang làm có phải là những gì ta mơ ước? Có đúng là sự lựa chọn và là con đường ta muốn đi hay không? Ôi tất cả chỉ là thoảng qua thôi nhé cho ta mạnh mẽ bước khỏi cơn mơ phiêu du của cuộc đời....