Con đường ta quay trở về có sự bằng lòng của trái tim, sự chấp nhận của kẻ không thắng cuộc mà sao vẫn thấy có chút gì đó xa xôi, đau đớn quá, như thể không muốn dừng lại, bởi mầm hy vọng Người ươm cho ta còn quá xanh tươi, chưa một lần qua bão tố, chưa một lần bị vùi dập, chưa một lần hư hao......... Ta lại xót xa tìm về với chính ta trong thứ tình yêu buồn bã mang tên CÔ ĐƠN. Con đường ta quay trở về có sự bằng lòng của trái tim, sự chấp nhận của kẻ không thắng cuộc mà sao vẫn thấy có chút gì đó xa xôi, đau đớn quá, như thể không muốn dừng lại, bởi mầm hy vọng Người ươm cho ta còn quá xanh tươi, chưa một lần qua bão tố, chưa một lần bị vùi dập, chưa một lần hư hao......... Con người không thể đi ngược lại với thời gian, quay trở về quá khứ, bởi lẽ những ngón chân thì luôn luôn hướng về phía trước, nên vẫn cứ phải bước đi. Thi thoảng, ta vẫn muốn ngừng lại nghỉ ngơi ở đâu đó, không biết để làm gì nữa, có thể chỉ để ngoái lại phía sau NUỐI TIẾC một chút thôi, đủ để ta không cảm thấy hụt hẩng, không cảm thấy chông chênh, đủ để không bị bong tróc nữa và ..............đủ để vết thương ngày nào có thể kéo da non lành lặn lại. Nhiều khi, chưa chắc một người là không vui và cũng chưa chắc hai người sẽ vui........ "Sao em không yêu thương một người mới nào đó đi?" Ai đó có thể làm như thế, bởi người ta sợ hãi nhiều thứ, nỗi cô đơn, cả những đau đớn và trống vắng nữa, và có khi sợ cả chính bản thân họ. Người ta nghĩ người ta có thể lấy một thứ này để lấp dấu đi một thứ khác, yêu một người này để cố quên đi một người khác, nhưng người ta không thể bôi xóa sự thật. Ngày đó ta còn Người ở bên cạnh, ta quen rồi những bước chân song hành cùng Người dù đó là những con đường gập ghềng hay bằng phẳng, thì Người vẫn luôn nắm chặt tay ta. Quen rồi sự ấm áp, quan tâm của Người dành cho ta những khi ta không vui, hay cả những khi ta cười nắc nẻ mãn nguyện trong hạnh phúc. Quen rồi những khi ta khóc vì thất bại trước công việc, trước khó khăn, Người sẽ không lau nước mắt đâu mà chỉ nhẹ nhàng ôm ta vào lòng và cứ để cho ta trút hết, trút hết ra những muộn phiền, những hối tiếc.........Quen rồi.........quen thuộc lắm rồi........mà giờ đây sao đã trở nên xa lạ quá, xa lạ trong cả ta và có lẽ cả với Người nữa. Đêm đong đầy những giọt NHỚ mà ta vẫn trân trọng dành cho Người, không nguôi ngoai quên được. Có biết đâu hạnh phúc giống như mây gió kia, thoáng đến thoáng đi, mong manh hờ hững quá, cho ta hội ngộ duy nhất một lần rồi mãi mãi chia xa, mãi mãi không tìm gặp nữa. Cái nắm tay xiết chặt của Người "Em hãy cố gắng sống lạc quan nhé, anh vẫn mãi là một người TRI KỶ của em, bởi vì chúng ta không thể vượt qua em ah........" Ta mỉm cười là để Người nhìn thấy ta không khóc, là để Người biết rằng ta luôn mạnh mẽ, ta không thể gục ngã........Nhưng Người có bao giờ biết được lòng ta đã nức nở, đã gào thét, đã trống vắng biết dường nào khi Người đi. Thời gian. Vơi rồi những giá lạnh của ngày đông, những rét mướt khi mùa đến, vơi rồi những giọt nước mắt ta khóc cho Người vì nhớ, dù ngày tháng chưa trôi hết vào thời gian, dù ký ức về Người chưa rêu phủ và còn đó những nỗi đau dành cho ta. Nhưng ta ơi, đừng bao giờ buông xuôi hy vọng, đừng bao giờ nói lời KHÔNG THỂ, và đừng bao giờ tính toán yêu thương, bởi vì yêu thương CHO đi chính là yêu thương NHẬN lại