Chuyện ngoài bàn phím - Chuyện về những "thổ địa" của quán game!

Thảo luận trong 'Tâm sự chính mình' bắt đầu bởi thanhson_vt03b, 17 Tháng mười hai 2011.

  1. Offline

    thanhson_vt03b

    • Friends

    • Tàn Tro Bay Mất
    Số bài viết:
    611
    Đã được thích:
    331
    Điểm thành tích:
    220
    Số lượng các tiệm internet-game ở nước ta nhiều vô số kể. Với việc kinh doanh game là chủ yếu, các tiệm này thu hút rất nhiều các cô cậu thanh niên, nhất là độ tuổi học sinh tụ tập ở đây mỗi ngày. Trong số những khách hàng thường xuyên đó có những đứa trẻ tuổi còn rất nhỏ, lại là "thổ địa" của quán. Chúng có mặt tại quán internet mỗi ngày, từ sáng đến khuya. Ở những đứa mà khách thường chỉ liếc qua đó lại có rất nhiều chuyện đáng để nói đến.

    [IMG]


    Sáng tối làm "thổ địa" quán game
    Đứa bé tôi gặp khoảng hơn mười tuổi, người gầy nhom, lúc nào cũng lẹt quẹt đôi dép lào dưới chân. Áo quần nó thường bốc mùi vì ít tắm, mũi luôn sụt sịt và chảy nước vì viêm xoang, khiến cho người ta không muốn đoái hoài đến nó, cũng không muốn đến gần. Nó chỉ đi với những đứa nhóc bằng tuổi nó khi tụi nó kéo đến chơi game.


    Từ sáng, nó đã đứng chờ trước cửa tiệm internet cùng vài đứa khác. Có khi nó cầm theo ổ bánh mì, có khi thì gói xôi, nhưng thường là trong tất cả các ngày không có cái gì. Nghe bảo má nó bán hủ tiếu sáng nên nó được cho ăn trước một tô, sau đó má nó bỏ kệ cho nó muốn đi chơi đâu thì đi.


    [IMG]


    Nó không vào chơi mà chỉ đứng sau lưng, ngó người ta chơi. Trong nhiều trường hợp thì nó bị người ta đuổi đi chỗ khác, nhưng cũng nhiều lần nó đứng trầm trồ nghe người ta khoe về con nhân vật trong game. Khi có tiền, nó cũng ngồi vào chơi, cũng Thiếu Lâm, Nga My như ai, có điều nó không có nhiều tiền chơi lâu, chỉ vài ngàn đồng.

    Nó kể, ngày trước cũng có mấy đứa hay đến quán chơi như nó, nhưng một trong số đó đã bị chủ tiệm cấm cửa vì cái tội dám móc túi khách. Nó chưa hề móc túi ai, nhưng mỗi ngày, từ sáng đến tối, nó vẫn nhận được cái nhìn dè chừng của rất nhiều người.

    "Cẩm nang sống" về game

    Ngồi đồng sau lưng xem người khác chơi, nó “thu lượm” được rất nhiều kiến thức về game. Nó biết chơi Võ Đang thì tăng điểm theo đường nào, chơi Nga My thì buff như thế nào là pro. Nó cũng nhảy Audition “finish” ầm ầm, đua xe bẻ cua ra sao cho gọn, build con Elf kiểu gì để không chết khi PK…


    [IMG]


    Mỗi khi người ta đến dán poster, phát code, nó đều nhanh tay xin được 1, 2 cái để giành cho “con” của mình. Cũng vì thế nó rất nhanh nhạy trong việc nắm thông tin về các sự kiện, các bản cập nhật của game. Tuy nhiên, bản tính của nó vốn không hiểu rõ nên nó thường hay thổi phồng mọi thứ cho người khác.

    Rất nhiều lần, nó được những “anh hai” khác hỏi về cách chơi game. Nó ít khi làm người khác thất vọng ở khoản này. Với những thứ thu lượm được hàng ngày ở quán game, nó chỉ vẽ được rất nhiều người, và vì điều đó, đôi khi nó nhận được vài phần thưởng nho nhỏ. Nhưng có lẽ với nó, việc được ngồi trong quán game có lẽ là phần thưởng lớn nhất rồi.

    Cuộc sống nhỏ và game

    Mỗi ngày của nó thường bắt đầu bằng việc ghé qua quán game, và kết thúc cũng là lúc nó rời quán game về nhà. Chắc không ít lần trong mơ nó cũng mơ thấy game. Có vài lần mẹ nó phải đến tận quán để lôi nó về.


    [IMG]


    Nó vẫn thường được vài người nhờ cày game giúp. Chỉ cần mua cho nó gói xôi, ổ bánh mì, ly nước sâm là nó có thể ngồi đồng cả ngày để luyện level hay đi Tống Kim giùm người khác. Cũng chính vì nó được lòng vài vị khách nên chủ tiệm không đuổi nó ra ngoài.

    Có một dạo, nó không ghé qua quán game nữa. Mấy đứa quen thấy nó đều đặn cắp cặp đến lớp học. Hỏi ra thì nó bảo: “Má tao biểu học cho giỏi rồi hè này má mua cho tao một cái máy vi tính ở nhà”.

    Điểm dừng

    Vài tháng sau tôi mới có dịp gặp lại nó ở quán net, nhưng không phải với hình ảnh một cậu bé dán mắt vào máy tính nữa mà chỉ đứng tần ngần nửa muốn lưu lại, nửa muốn ra về. Tôi tò mò hỏi dạo này nó ra sao, thằng bé lắc đầu im lặng. Một đứa trẻ ngồi cạnh đó quay sang tôi nói liến thoắng: "Má nó mới mất đó", rồi lại quay trở lại với cuộc chơi.


    [IMG]


    Lòng thương cảm, tôi không biết nói gì hơn, hồi lâu mới hỏi nó: "Nhóc có muốn chơi không, ngồi đi anh sẽ trả tiền". Nó lắc đầu rồi giơ tập vé số lên trước mặt tôi, nhẹ nở nụ cười bước ra ngoài.

    "Thằng bé đã biết điểm dừng" - Tôi thẫn thờ nghĩ thầm rồi chợt nhớ tới hình ảnh má mình đang quần quật làm lụng ở quê để kiếm tiền cho tôi ăn học trên thành phố. Đột nhiên mắt tôi nhòe đi, tự cảm thấy ghê sợ chính mình, thấy chán ghét những nhân vật và danh hiệu ảo trên màn hình trước mắt...

    Ngu
    ồn: GenK

    P/S: Một bài viết khá hay và cảm động, lâu lắm rồi GenK mới có một bài viết hay đến vậy :((










    karachi, cold, binhcaolinh2 người khác thích bài này.
  2. Offline

    1s1000dola

    • Thành Viên Mới

    Số bài viết:
    150
    Đã được thích:
    42
    Điểm thành tích:
    0
    mấy cái hữu danh vô thực thì không nên đua chi cho tốn thời gian và tiền bạc , cách đây 2 năm e cũng chúa nghiện game vltk , may mà bỏ được rồi :D

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí