Người tìm chi những vần thơ Để tim đau nhói thẫn thờ lòng nhau Em đi dạo trong cõi người mênh mông tìm anh. Giữa cái kiếp người muôn vạn những trầm luân, với những đớn đau từ tình yêu ngày cũ, với những nỗi buồn miên man của kiếp người, em tìm anh. Sống vô thường, ta yêu nhau là điều bất thường nhất trong cõi vô thường của nhau. Rồi mình xa nhau, mọi chuyện lại trở nên rất bình thường trong những điều bình thường khác. Mưa bụi giăng giăng buông mành phủ mờ phố cũ. Bước chân ngập ngừng muốn đi lại trên những con đường xưa, nhưng lại sợ. Mưa ướt lạnh phố tang thương một ngày cuối đông, em sợ lòng mình cũng như phố, khóc mãi một bài ca từ thuở còn trinh nguyên. Em cô đơn. Chân bước liêu xiêu qua những con đường chông chênh gió. Nỗi nhớ cồn cào, nôn nao rồi ùa dạt dồn về. Thoảng nghe có tiếng người quen, nhưng lại dường như xa lạ. Hóa ra, năm tháng có vô thường trôi qua, em vẫn chưa bao giờ nguôi lãng quên những điều khi xưa ấy. Những ngày dài nhưng không nắng, cứ miên man, miên man ... Miên man là thứ vô thương/ Vô thường là thứ vô thường thế thôi. Cuộc đời ta là một chuyến dạo chơi trong kiếp người. Sống vô thường nhưng không nghĩa mọi chuyện đều vô thường với ta. Những ngày hôm qua, vô thường không tồn tại, ừ. Ta lay lắt với những nhớ, thương, hờn, giận, ghét, yêu... Những đoản khúc rời rạc của năm tháng cứ vô tình ùa ập lấy ta. Có một lúc nào đó, khi ta tưởng lòng đã bình yên với những ngày xuân mới thì những kỉ niệm xưa hoang hoải tràn về. Ừ, đó cũng là vô thường đấy thôi. Đôi lúc, những tưởng ta yêu và chỉ có thể yêu duy nhất một lần. Cánh cửa trái tim lại mở ra rồi đôi lần khép lại, rồi lại mở ra. Hóa ra, dù cho có chắp vá bằng bao nhiêu vết thương, bao nhiêu mảnh vỡ đi chăng nữa ta cũng chưa bao giờ ngừng khao khát những yêu thương. Có ai đợi tình yêu bằng những đong đếm từ đớn đau ngày cũ? Chẳng-ai! Cánh cửa mùa mở ra gọi những cơn mưa xuân tha thiết dạo chơi về Em lần tìm trong những mùa đông chút ấm lòng còn rơi rớt lại "Có ai đợi tình yêu bằng đong đếm những đớn đau ngày cũ" Chẳng ai - nên em giấu niềm riêng vào chiếc chăn mùa đông ủ một góc trên giường. Mùa xuân về gõ cửa Những cánh xoan màu tím mỏng manh khẽ rung lên mỗi độ gió xuân reo Mưa bụi giăng đầy con ngõ nhỏ Phố mong manh, người mỏng manh, tình yêu cũng mỏng manh. Em hỏi, ai sẽ vẽ mùa xuân lên những cung đường tình yêu được xây bằng những dư thừa đớn đau ngày cũ? Mùa xuân trả lời, em. Em hỏi, ai sẽ vẽ mùa xuân lên những cung đường tình yêu được xây bằng những dư thừa đớn đau ngày cũ? Mùa xuân ngoan cố trả lời, Em Cánh cửa mùa mở ra tha thiết gọi những cơn mưa xuân dạo chơi về...