…Huy sợ mưa và hay ốm. Có lần bịốm mà Huy vẫn cốđạp xe qua nhà chở Linh đi học. “Huy lại ốm, Linh ghét Huy ốm lắm, Linh thích một người mạnh mẽ”. Nói xong Linh giận bản thân ghê gớm, Linh biết Huy buồn… 2 :00 Am Mưa … Tưởng chừng những hạt nước lóng lánh kia vội vã trút xuống mặt đất nhưđang chơi trò đuổi bắt. Trên ban công tầng 3, Linh cảm giác chỉđưa tay là với tới cái giọt bé bỏng đang bay lượn giữa không trung nhưng nó lại thoáng ngần ngại. Mưa chạm vào kí ức và cảm xúc của Linh, nhẹ nhàng như hơi thở. CPU vẫn mở, thứ ánh sáng nhạt nhòa khiến không gian của Linh bé lại. Linh online nhưng để invisible, không chat, như một thói quen. Mỗi khi ai đó thắc mắc Linh chỉ cười “Tại Linh quen rồi, thích cảm giác chờđợi một ai đó” “I love you till I die, deep as sea, wide as sky The beauty of our love paints rainbows everywhere we go” (Tôi yêu em đến hơi thở cuối, tình yêu sâu như biển lớn, rộng như bầu trời. Tình yêu đó sẽ vẽ nên những chiếc cầu vồng ở bất cứ nơi nào ta đi tới) Giai điệu tha êm dịu tha thiết của “Love Paradise” vang lên dìu dặt trong căn phòng tĩnh lặng. Bất giác những ngày tháng của thời cuối cấp quay trở lại, rõ ràng, rành mạch như chưa bao giờ trôi xa. “Tao phản đối, sao lúc nào cũng chỉ tao với Huy trực nhật thế” – Linh phụng phịu. “Tao đi học thêm, con Hiên đón em, con Thư phải ra cửa hàng, thằng Tùng đi theo tiếng gọi của mấy trận game không chiến nảy lửa… và…” Liên liệt kê cái sự vô cùng bận rộn của từng thành viên trong “đội quân nhí nhố” của chúng nó một cách khá logic cộng với nghiêm túc có thừa, rồi chớp mắt nhìn Linh. “Và mày với Huy ngố là hai thành viên xuất sắc nhất của đội, ở lại trực nhật là hợp quá rồi không cần chỉnh”. Linh lặp lại cái giọng phân tích hùng hồn của Liên mà như thuộc lòng. “Oh yeah, mày thật thông minh, thế nhé, bye cưng” Liên nháy mắt rồi chạy biến một cách rất chuyên nghiệp không để Linh kịp phàn nàn thêm câu nào nữa. Hôm ấy Linh và Huy trực nhật về muộn .Nói là Linh và Huy thì cũng hơi quá vì lần nào cũng chỉ có Huy quét dọn, đổ rác, lau bảng, Linh chỉ mỗi cái việc ôm cặp, thỉnh thoảng rút máy điện thoại ra “tự sướng” vài cái trong thời gian chờđợi Huy xong việc. Dù sao Huy cũng chẳng dám để Linh làm gì kể từ sau phi vụ Linh phi túi rác bay thẳng từ tầng 3 xuống đầu cô hiệu trưởng khiến Huy bị kỉ luật 3 ngày. Huy vẫn vậy, luôn nghiêm túc, cẩn thận, Linh thích phá phách thì Huy thích dọn dẹp, Linh lanh chanh trong khi Huy lúc nào cũng dịu dàng. Kiểu “cá tính” đập vào nhau côm cốp ấy nghiễm nhiên khiến Huy và Linh trở thành một phần không thế thiếu của nhau. “Cô nương, về thôi ! Con gái mà ngủ gật kìa” Huy vuốt nhẹ tóc Linh Linh ngẩng mặt lên, ngáp duyên một cái, rồi cười lém lỉnh…Trận bóng đá tối qua làm Linh mệt lửđử. Sân trường dải màu nắng, bóng hai đứa đi bên nhau gần gũi… Huy chở Linh trên chiếc xe đạp màu hồng, tiếng Linh huyên thuyên những câu chuyện bất tận không đầu không cuối cùng với tiếng gió, tiếng cây, tất cả quyện lại thành thứ âm thanh khiến Huy tưởng như không bao giờ có thể thiếu vắng trong suốt 12 năm học cùng lớp ,ngồi cùng bàn, đi chung một con đường tới trường. Linh bé nhỏ, suy nghĩ giản dị, không yếu đuối nhưng chưa hẳn mạnh mẽ. Linh hay mắng Huy hiền lành và yếu ớt. “Linh thích Huy, sau này chúng mình sẽ cưới nhau”. Lời hẹn ước hồi trẻ con mà Huy vẫn nhớ mãi đến bây giờ. Mùa hè bố mẹ cho hai đứa đi biển, Linh bắt Huy đi tìm những con ốc biển có phép thuật. Mặc dù sợ nước nhưng cả buổi chiều Huy đi mò ốc biển cho Linh. Hôm ấy Linh khóc vì không tìm thấy ốc nhưng Huy đãđền Linh một viên đá hình trái tim be bé ,trắng muốt và sáng lấp lánh. Huy bảo đó là mảnh vỡ của những ngôi sao ở trên trời nàng công chúa nào có nó sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc bên người mình yêu thương. Cái kết trong một câu chuyện cổ tích đọc vội không ngờ lại khiến Linh vui đến thế, Linh gạt những giọt nước lem nhem trên má và thơm lên trán Huy rồi khẽ hỏi: “Huy này, thế viên đá có thực hiện điều ước của công chúa được không” Buổi học tan sớm, không khí cuối năm khiến cả lũ ngẩn ngơ, chẳng đứa nào muốn về nhà ngay, cứ muốn ngồi lại bên nhau thật lâu, có những kẻ cứđi theo nhau, muốn nói điều gì đó rồi lại thôi bởi gió ngập ngừng hay tại cây nhút nhát ? Tháng 5, thỉnh thoảng trời đang nắng chói chang lại có những cơn mưa ào ạt chợt đến chợt đi. Linh và Huy đều thích mưa nhưng theo hai cách khác nhau. Linh thích tắm mưa, còn Huy thích ngắm mưa. Linh giục Huy tấp xe vào lề trú. Huy ngạc nhiên lắm nhưng vẫn làm theo. _“Lần nào tắm mưa Huy cũng ốm, Huy còn yếu ớt hơn Linh”. Linh nhe răng nửa đùa nửa hờn dỗi pha chút tiếc nuối cái vị mát và mặn dễ chịu của những cơn mưa rào. Linh biết Huy sợ nước và hay ốm lắm. Nhưng lúc nào Huy cũng nhường nhịn và nghe theo Linh. Còn Linh thì bắt bẻ Huy đủ thứ. Huy đến trễ : giận, Huy không gọi điện: giận, Huy nghỉ học: giận, Huy quên cái này quên cái nọ: giận. Hồi cấp hai Huy hay ốm đến nỗi Linh phải ra thêm một đạo luật vô lí đùng đùng - Huy ốm: giận . Linh nhớ có lần bịốm Huy không dám nghỉ. Buổi sáng qua chở Linh đi học thở dốc, thều thào, ướt đẫm mồ hôi. Linh rớm nước mắt, vội quay mặt không nhìn Huy: “Huy lại ốm, Linh ghét Huy ốm lắm, Linh thích một người mạnh mẽ”. Linh bỏđi, giận bản thân ghê gớm, Linh biết Huy buồn …. Huy đeo dây phone vào tai Linh, lần đầu tiên Linh nghe “Love Paradise”. “You’re always on my mind, all days and all the time. You’re everything to me, bright the stars to let me see” (Em luôn ở trong tâm trí tôi, mỗi ngày và mỗi giờ, em là tất cả, em chiếu sáng những ngôi sao trên bầu trời để tôi được nhìn thấy chúng) Âm điệu nhẹ nhàng bay bổng vang lên trong tiếng mưa vồn vã. Im lặng ở một góc phố và người qua đường vẫn đang hối hả. Đây là lần đầu tiên hai đứa không nói chuyện, mà cũng chẳng nhìn nhau. Linh đưa mắt ra xa, nó nhíu mày suy nghĩ một điều gì rất khó hiểu. Còn Huy thì mong mưa lâu hơn một chút đểđược đứng bên Linh mãi như vậy. Huy nhận ra mình không còn nhiều thời gian. Mấy ngày nữa là lễ tốt nghiệp, bố mẹ quyết định đưa Huy sang Pháp để thực hiện ca phẫu thuật tim, từ bé cũng bởi cái trái tim “nghệ sĩ” đôi lúc khó tính và yếu ớt ấy mà Huy hay ốm nhưng bù lại nó khiên Huy chân thành và ngọt ngào. Huy chẳng hối hận vì điều gì, chỉ tiếc nuối rằng nó chưa bao giờ có cơ hội nói với Linh, nó thích Linh, thích thật lòng, thích nhất đôi mắt và nụ cười trong veo. Tại sao lại không phải là hôm nay- Huy nghĩ. Nó hít thở thật sâu , lấy hết can đảm, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Linh … _Linh này… _Huy này… Hai đứa đồng thanh. Huy giật mình, rụt tay lại. Mặt Huy đỏ bừng, bối rối. _Huy sao vậy ? Huy giữ bình tĩnh _Không. Linh định nói gì à ? _Huy cũng thế à? Linh rụt rè _Nhường Linh nói trước. Huy cười hiền. Một chút lạ lẫm, chưa bao giờ thấy Linh e dè với nó, nó cảm nhận một điều gì đó, nhưng thật mơ hồ . _Anh Việt thích Linh! …“I need you all my life, you’re my hope, you’re my pride. In your arms I find my heaven” (Tôi cần em cả cuộc đời này, em là hi vọng, là niềm tự hào, tôi tìm thấy thiên đường của mình khi ôm em trong vòng tay) Phố mưa chỉđượm buồn chứ không vắng. Tiếng xe cộồn ã nhưng không thể át tiếng Linh, thoáng ngập ngừng nhưng mạch lạc. _“Thếư?” Huy trả lời nhẹ tênh, nén tiếng thở dài trong lồng ngực, tim Huy đập vội, cảm giác chênh vênh không định nghĩa. Anh Việt hơn nó và Linh 6 tuổi. Ba đứa chơi với nhau từ nhỏ, đôi khi Huy không nhận ra sự quan tâm của anh Việt dành cho Linh là thứ tình cảm trên tình bạn. Chắc anh Việt cũng không nhận ra nó thích Linh, nghiêm túc chứ không hề trẻ con và hời hợt. _“Thế cũng tốt ”. Huy phá vỡ sự im lặng đến ngột ngạt. Cơn mưa vội vàng tạnh ,mái ngói rêu phong cổ kính rót những giọt nước cuối cùng, rơi xuống, chạm đất và vỡ tan. Cuộc đời của một giọt mưa có bao giờ dài? _“Ừ chắc thế”. Linh cười nhạt, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút bất ngờ, day dứt. Những cảm xúc mơ hồ tiếc nuối lấn lướt tâm trí Linh. Thật lòng nó không mong đợi Huy trả lời như thế. Nó thích anh Việt, như một người anh trai, chỉ có vậy. _“ Về thôi công chúa ” Quãng đường về như xa hơn ,những câu chuyện lạc điệu vu vơ cuốn theo gió bay đi. Con đường Hà Nội sau cơn mưa có mùi cỏ hoa thanh thản ,có tiếng ve làm hàng cây xao xác, có một người đang “ chở ” một người , và có một người đang “đợi ” một người. Lễ tốt nghiệp, mưa tầm tã. Linh chờ mãi nhưng Huy không tới. “Đội quân nhí nhố” mang đến cho Linh một chiếc hộp thắt ruy băng cẩn thận. Linh chợt nhận ra mắt đứa nào cũng đỏ hoe … có phải vì mưa ? Ngày… tháng… Linh yêu quí, Huy xin lỗi vì hôm nay không tìm được ốc phép thuật cho Linh. Nhưng Huy nhớ rồi Linh ước “Huy không bao giờốm” Huy sẽ khỏe cho Linh xem. Ngày… tháng… Linh ngốc, giá như khi Linh nói anh Việt thích Linh, Huy có thể bảo rằng hãy nghỉ chơi với anh ý đi nhỉ. Nhưng Huy không làm thế, vì Huy tin sự lựa chọn của Linh. Ngày… tháng… Linh! Huy phải đi, đểđến khi trở về Huy sẽđủ mạnh mẽđể che chở cho Linh… mãi mãi. Linh nhớ hai đứa từng cãi nhau rất lâu vì Linh đòi xem nhật kí của Huy, Linh còn chê Huy con trai mà viết nhật kí như con gái. Hóa ra tất cả là viết về Linh, những kỉ niệm ấu thơ ngốc nghếch, những bí mật mà Huy chưa bao giờ kể. Linh nấc lên từng tiếng, Linh biết Huy chưa bao giờ yếu đuối và mờ nhạt trong trái tim Linh. Có lẽ Huy cũng chưa bao giờ biết rằng Linh thích Huy, nhiều rất nhiều ….
thích mưa có ai đã thử cảm giác khoc dưới mưa chưa.đó lad một cảm giác khó mà nói thành lời,hihhhhhhhh