Con xin lỗi, con bất hiếu

Thảo luận trong 'Tâm sự chính mình' bắt đầu bởi Nguyen Van Phuc, 8 Tháng năm 2013.

  1. Offline

    Nguyen Van Phuc

    • Đời sống sinh viên

    • Tu Bach Cua íIì CoFfee CluB ft PhuC CoN íIì Smile Lun Tim Ve Ky Uc Da Qua Tim Ban Dong Hanh Va Chia Se
    Số bài viết:
    419
    Đã được thích:
    277
    Điểm thành tích:
    220
    Với cái thai 3 tháng trong bụng, tôi chẳng thể nghĩ được gì ngoài cái chết. Tôi đã dành hết cái quý giá nhất của đứa con gái đang ở độ tuổi trăng tròn cho người con trai mà tôi hết mực yêu thương. Tôi đã yêu biết bao đôi mắt sâu thẳm đượm buồn, dáng người to cao, bờ vai vững chãi ấy. Bên cạnh anh, tôi thấy ấm áp và an toàn lắm. Nhưng ở đời ai học được chữ “ngờ”, sự tin tưởng giờ đổi lại là sự dối trá, vô trách nhiệm. Anh ta bỏ tôi lại với cái thai 3 tháng, bao nhiêu sự nghiệt ngã của cuộc đời anh dành hết cho tôi. Còn đâu lời nói dịu dàng, còn đâu những buổi chiều lãng mạn anh chở tôi đi ăn kem qua những con phố ngát hương hoa sữa, giờ chỉ còn lại sự dối trá, chua xót.
    Tôi thấy xót xa và bế tắc cho chính bản thân mình, và cái chết là thứ duy nhất tồn tại trong đầu tôi lúc này. Tôi sẽ cho anh thấy, anh đã sai lầm như thế nào, rồi anh sẽ phải hối hận và dằn vặt suốt phần đời còn lại. Yêu ư? Dối trá, lừa lọc. Trước mặt tôi giờ chỉ còn một màu đen tăm tối hòa cùng nỗi tủi hờn và nước mắt. Dành chút sức lực cuối cùng, tôi bước đi vô hồn tới cái nơi mà lần đầu tiên anh thề thốt, nói yêu tôi suốt cuộc đời. Tôi đã yêu nơi này biết bao khi anh tỏ tình với tôi trên cây cầu lộng gió, làn nước trong vắt xanh thăm thẳm như chứng giám cho tình yêu anh dành cho tôi. Anh yêu đôi má ửng hồng, yêu bím tóc xinh xinh, yêu sự ngây thơ và trong sáng của tôi. Tôi đã vỡ òa trong sung sướng, hạnh phúc. Vào cái thời thơ dại đó, tôi đã nghĩ tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này. Bao nhiêu sự tin tưởng, yêu thương tôi dành hết cho anh, những rung động đầu đời của một người con gái dành hết cho anh, cái tình yêu đó trong sáng và ngây thơ quá đỗi.
    [IMG]
    Nơi bắt đầu cũng sẽ là nơi kết thúc. Giờ tôi đang đi tới nơi chỉ có hạnh phúc, không có khổ đau hay dối trá. Bước từng bước chậm rãi lên lan can cầu, trong nhạt nhòa nước mắt, tôi chẳng còn gì trên cuộc đời này cả. Giờ đây đắng cay tôi trả lại cho anh, dối gian trả lại cho anh. Tôi đi về miền đất không còn sự khổ đau. Đứng trên thành cầu, nhắm mắt, cảm nhận chút nắng, chút gió cuối cùng của thế gian và tôi quyết định chọn cái chết để kết thúc tất cả.
    Tôi đang chơi vơi giữa khoảng không nghiệt ngã, chấp chới và nhẹ bẫng.
    “Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống…” lời bài hát ấy, giai điệu ấy bất chợt hiện lên và ám ảnh trong tâm trí tôi. Trong phút chốc khờ dại, tôi đã quên đi hình ảnh người mẹ tảo tần với nụ cười hiền hậu, ánh mắt trìu mến . Mẹ nở một nụ cười nhân hậu với tôi và bảo: “Đứng dậy nào con, mẹ biết con làm được mà”. Đó là lần khi tôi biết tin mình trượt đại học.
    Lần đầu tiên đi học xa nhà, cái dáng người tần tảo bé nhỏ với chiếc áo sờn mỏng manh cứ đứng đó trong màn đêm lạnh giá, mặc cho cái rét như cắt da cắt thịt nhìn tôi xa dần và khuất sau màn sương rồi mới cảm thấy an tâm và trở về nhà.
    Từng câu, từng chữ trong cuốn nhật ký của mẹ, tôi vô tình đọc được trong lần dọn dẹp nhà lại hiện lên một cách rõ nét: “Viết cho con yêu của mẹ. Bố giờ không yêu mẹ con mình nữa, con à. Bố đã phản bội mẹ, đau và xót xa quá. Nó như một mũi dao đâm xuyên vào trái tim mẹ. Mẹ đã khóc hết nước mắt rồi. Giờ mẹ biết sống vì cái gì đây? Con biết không, con là lý do duy nhất để mẹ tồn tại trên cõi đời này”.
    Con - lý do sống duy nhất của mẹ - đang đi tới cõi vĩnh hằng.
    Không, không được. Tôi phải sống. tới giờ phút này tôi đã làm gì để đền đáp cho người phụ nữ đó đâu. Nhưng ai cứu tôi bây giờ? Chới với quá. Không được nữa rồi. Mẹ ơi, cứu con, cứu lấy con, con muốn sống.
    Tôi nhắm mắt lại, một bầu trời trong xanh hiện ra, ở nơi đó có nụ cười hiền hậu của mẹ.
    Và cả giai điệu đó nữa, cứ vang mãi lên trong tôi: “Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc, mẹ yêu con hơn yêu cuộc sống…”
    Giờ không kịp nữa rồi, mẹ à, con xin lỗi, con bất hiếu.
    Ai còn mẹ xin đừng để mẹ khóc
    Đừng để mẹ buồn lên mắt mẹ nghe không ?
    [IMG]

    Phương Dung
    angelngochoaXopMagic thích bài này.

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí