Lời đầu tiên con muốn gửi cho bố mẹ đó là lời xin lỗi. Con biết mình đã sai, làm bố mẹ thất vọng nhiều lắm. Con nói đã cố gắng rất nhiều nhưng con không làm được gì cả, con thật sự đã cố gắng chưa? Con thật sự là đứa con ngoan?...con luôn tự rằn vặt mình. Niềm hy vọng bố mẹ đặt vào con càng lớn bao nhiêu thì ngược lại con lại làm cho bố mẹ thất vọng nhiều hơn. Ngày con đậu đại học, bố mẹ vui mừng lắm. nhưng sâu thẳm trong đôi mắt mẹ con thấy thoáng buồn, một chút lo lắng cho con. Mẹ nói: " vào đó cố gắng học tốt, không phải lo lắng cho bố mẹ đâu. Nhớ giữ gìn sức khỏe không bệnh thì khổ." Sống trong môi trường mới, con đa không kiểm soát được bản thân để rồi chạy theo những cám dỗ của cuộc sống. Những chạy theo bè bạn, con đã quên mình là ai rằng nơi phương trời xa bố mẹ đang chắt chiu từng đồng gửi cho con. con tự ty khi không giám kể sự thật về gia đình cho lũ bạn nghe vì sợ chúng biết sẽ coi thường mình. Con nói: "Nhà mình là một ngôi nhà hai tầng, nằm ngay ở trung tâm thành phố. Bố làm cơ quan của nhà nước, mẹ là giáo viên của một trường cấp III ". Vì thể hiện đẳng cấp, con đòi mua laptop, sau là máy hình... chỉ để phục vụ cho sự nghiệp "ăn chơi" của mình. Cuối kỳ, hết môn này rớt, tới môn kia rớt...điểm số thấp...con lại buồn, và lại uống để giải sầu ... Con ngã qụy trong tình yêu. Chuyện yêu đương đỗ vỡ làm con suy sụp tinh thần. Những ngày dài triền miên ăn ngủ thất thường, lại uống, bỏ học...chỉ vì con quá nặng tình. Con bị sụp đổ tinh thần hoàn toàn trong tình yêu. Suy nhược tinh thần cộng thêm vào đó là sức khẻo yếu, con đã phải nhập viện. Trong cơn mê, con gặp bố mẹ đang vất vả ngoài đồng, tưới rau giữa trời lạnh buốt... Tha thứ cho con bố mẹ nhé! nguồn : muctim online
Ai củng như rứa mà... Mình củng đã như thế... Mà bạn nên nói cho ba mẹ đi... Đừng chỉ nói trên diển đàn, lở đâu ba mẹ không đọc được thì sao.... Hảy thể hiện :045: