Ngày hôm đó, trong mấy đoàn người lên núi, duy nhất chỉ mình anh là người chống nạng và tất nhiên chỉ mình anh là người đi chậm nhất. Tôi chú ý đến anh không phải vì chiếc nạng hay vì một bên chân cụt đến quá nửa đùi, mà vì… anh tỏ ra bình thản với chuyện “một mình giữa đám đông”. Con đường đi lên núi khá dài và khá dốc, nên có nhiều trạm nghỉ chân ành cho du khách, vừa nghỉ ngơi vừa ngắm cảnh. Ở trạm dừng chân thứ ba, những giọt mồ hôi tuôn đầy đã làm ướt đẫm lưng áo và tóc anh. Anh ngồi tựa vào chiếc ghế đá dưới gốc cây sứ trắng, thở dốc và ngắm biển. Cậu bé đi cùng anh nãy giờ đã bắt đầu thấy ngán, đôi chân cậu cứ hết duỗi ra lại gập vào, mắt thì ngóng theo bước nhảy tung tăng của lũ trẻ vô tư đang cố phóng hai bậc một để lên núi cho nhanh. Hiểu được điều này, anh đưa tay chạm khẽ vào vai câu bé, cất giọng từ tốn: - Thôi, em cứ lên núi trước đi, đừng đợi anh làm gì. Anh đi một mình được mà. - Cậu bé thật ra chỉ chờ có vậy, liền nhoẻn miệng cười sung sướng, rồi nhanh chóng quay lưng nhảy luôn hai bậc một mà đi, quên cả câu chào. Mất người bạn đồng hành nhỏ tuổi, anh càng nổi cộm nét “một mình” giữa đám đông thiên hạ. Nhiều ánh mắt nhìn anh ra vẻ thương hại. Quả thật với tám trăm bậc thang thấp kề nhau, người bình thường như tôi đi còn khá đuối, nói gì anh. Nhưng, anh lại vô cảm trước những khó khăn. Thật là tuyệt khi người ta biết cách sống như vậy. Giữ vững sự tồn tại trong phong thái đĩnh đạc, ngay cả lúc phải “đứng một mình”. Trong cuộc sống, rõ ràng ai cũng có lúc phải “đứng một mình” với một núi ước mơ và công việc, nhưng để đứng cho thật vững vàng không phải là dễ. Đôi khi con người ta cứ thấy chông vênh vì trạng thái “một mình” ngơ ngác, rồi quay quắt kiếm tì điểm tựa hậu thuẫn tận đâu đâu, mà quên mất điều này "Điểm tựa thật sự tồn tại ngay chính trong mỗi một con người". (viethanit-mot diem tua!)