LỜI MỞ ĐẦUChắc rằng tuổi thơ ai cũng có những điều đáng nhớ,những chuyện vui và cả những điều làm ta tiết nuối. Câu chuyện sau đây tôi từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ kể hay viết nó ra.Nhưng giờ đây thời gian đang dần xóa mờ những ký ức đó,làm mờ nhạt đi hình ảnh của cô ấy trong tôi. Tôi cố lần lại từng mảnh ký ức, tìm và lưu giữ lại một phần tuổi thơ của mình.Dù rằng tôi viết khá tệ và cần một đêm để tôi có thể viết ra được 1 trang. Nhưng đây thật sự là việc tôi muốn làm. Đó như là cái gì đó tuyệt vời từng đến với tôi. Nhưng số phận cùng với sự khờ khạo của tôi đã đưa cô ấy rời xa tôi. Theo thời gian những gì đã trải qua cũng phai nhạt dần, hình bóng cô ấy là thứ tôi luôn cố gắn gìn giữ và lo sợ mình lãng quên nó. Câu truyện giờ đây chỉ là những mảnh ký ức chấp vá. Bởi những gì sảy ra với tôi như một câu chuyện được sắp đặt nên có thể hiểu tại sao tôi lại tin đó là số phận và tại sao tôi lại muốn viết nó ra. Chuyện bắt đầu gần mười năm trước, lúc chúng tôi còn lớp năm. Thời gian đó với tôi thật khó khăn,phẳng lặng và tẻ nhạt. Như chỉ sống với những suy nghĩ bên trong và thờ ơ với mọi thú chung quanh mình. Trong lớp tôi cô giáo nhận xét là ít nói và trầm tính. Những chiều đi học về tôi lại bước đi trên những vỉa hè quen thuộc. Con đường đông đúc ồn ào và bụi bặm, nắng giúp ta thấy được từng hạt bụi trong gió. Quanh tôi mùi của bụi , mùi của dầu xe máy, mùi nhựa cây tùng trong công viên, tất cả cứ chen chúc nhau. Không khí của buổi chiều cuối thu như sánh lại. Tôi vừa đi vừa chìm trong những suy nghĩ miên mang về điều gì đó mà thường tôi quên ngay sau khi giải quyết xong. Nhìn qua thì cô ấy đã bước đi bên tôi từ bao giờ rồi cô ấy giữ tôi ngoài những ý nghĩ bâng quơ cho đến cuối con đường. Mỗi lần bên tôi như vậy cô ấy luôn mỉm cười. Tôi thích cô ấy cũng từ nụ cười xinh đẹp đó. Lại lúc chúng tôi mới quen, vẫn vỉa hè bụi bặm và đông đúc ấy. Lần đầu tiên trông thấy cô ấy thì nụ cười đó đã thu hút tôi. Cái nhìn đầu tiên thật đáng nhớ,tóc ngắn ngang vai,khuôn mặt thanh tú, đôi mắt nhìn thật duyên. Rồi tôi mở lời làm quen, hỏi tên cô ấy.Trông cô ấy một chút thẹn thùng, tiếng trả lời thỏ thẻ . Đến giờ khi đang nằm trong bóng đêm, dưới cơn mưa nặng hạt trên mái, cặm cụi bên bàn phím, và hồi tưởng về buổi chiều hôm ấy trong tôi lại có những cảm giác bức rứt thật khó tả giá như ta chưa hề lớn lên, chưa hề rời xa cô ấy, rời xa con đường chúng tôi đã đi cùng nhau đó... Có lẽ tuổi thơ tôi đã quá thờ ơ, với tôi lúc đó cũng chỉ là một buổi chiều như mọi buổi chiều khác. Tôi vẫn nghĩ rằng nếu trí nhớ mình tốt hơn thì mình đã có thể tìm thấy cô ấy. <còn tiếp>
Có lẽ như bạn nói, bạn đang cố gắng tìm lại những mảnh ký ức chắp vá của một thời xa xăm...cách đây những 10 năm. bạn cứ chia sẻ cho mọi người nhé, câu chuyện của bạn mới mở đầu thôi nhưng nghe đã rất hấp dẫn rồi đấy. Mặc dù phảng phất quanh câu chuyện ấy là một nỗi buồn...
Đôi Bờ (tiếp theo) Lại một đêm nữa, tôi ngồi giữa bóng tối với những bài hát đệm bằng guitar gổ. Bài Đôi Bờ."Mình chọn nó để mở đầu. Lời bài hát nghe thật buồn. Chỉ vì mình rất thích giai điệu này, thích dòng nhạc này." Tôi đã bỏ phí nhiều đêm mà không viết thêm gì. Những con mưa nặng hạt trên mái tách tôi khỏi dòng ký ức. Ngay sau hôm trở về, cái gì đó rong ruổi đưa tôi đến góc phố nhỏ gần khu chợ đó. Cảm giác gần như lâu ngày về thăm quê, thăm trường củ, gặp thầy cô củ... nhưng ở đây bỏ bớt những người củ và thêm vào vài thứ cảm xúc lung tung khác.(tôi cười). Chúng tôi từng gặp ở đây rất nhiều lần, nói về nhiều những thứ trên đời, cô ấy giúp tôi phá tan sự im lặng, lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ trẻ con nhắt để trở về với thực tại...Chẵn phải là những cuộc hẹn, chưa bao giờ tôi hẹn cô ấy tới. Cũng thật hay là mỗi lần đến đó lại gặp nhau vây thôi. Hồi ấy có đôi khi cả hai ở đó hồi lâu, không nói. Và tôi thích những khi cô ấy không cười. Những khoảnh khắc tôi có thể nhìn ngắm cô ấy. Nhưng phút giây hiếm hoi và ngắn ngủi, thời gian chúng tôi trải qua cũng ít ỏi. Một lần ở góc phố đó… “Năm nay học xong Uyên không ở đây nữa. Uyên về quê với mẹ…” "Chuyển về luôn..." "...nghĩa là không lên nữa?..." Rồi cả hai đứng lại ở đó và im lặng hồi lâu, nhưng lần này không giống những lần khác có lẽ cô ấy nghĩ rằng đó là điều tôi nên được biết. Chúng tôi đều hiểu rằng khó có thể tìm lại được nhau. Đó là lần sau cùng chúng tôi ở đó và nói chuyện với nhau. Tôi lại chìm trong những suy nghĩ miên mang, mườn tượng lại cảnh góc phố sáng thưa thớt người. Thấy đầu mình nặng trĩu, bỏ tai nghe ra và ngồi thừ ở đây. Tự hỏi sao tôi không thể nhớ được giọng nói của cô ấy? Tại sao ta không thể ghi lại từng lời từng lời một? Nhạc đã dừng, tôi đã ngồi đây hơn hai tiếng. Không gian thật tĩnh lặng. Có lẽ lũ dế chán kêu hoặc nó lười như mình rồi. Nhìn xuống đồng hồ thì đã 12h23. Một đêm khó ngủ. Từ khi về tôi phải tạm xa nếp sống trong ký túc, đi ngủ sớm hơn. Trừ mấy hôm nay. Bất chợt một mảnh ký ức hiện ra trong tôi. Chợt nhớ một lần trên con đường đông đúc chiều 30 tết, tôi chợt trông thấy cô ấy trong dòng người đi qua. Tôi cất tiếng gọi, nhưng vô ích, tôi đứng đó nhìn cô ấy theo dòng người đi qua, ánh mắt thật lạnh lùng, xa lạ, không nhìn thấy tôi. Đó là lần sau cùng tôi gặp cô ấy. Khoảng thời gian sau đó hoàn toàn vắn bóng. Cô ấy biết rằng thời gian và trường lớp sẽ dần làm tôi lơ đãng đi, lúc ra đi cô ấy cũng không cho tôi biết. Tôi sau này vừa trách vừa cảm ơn cô ấy. Cô ấy hiểu tôi trong lớp như thế nào, cô ấy đã tránh cho tôi không sa vào vũng lầy mà tôi từng cố nhảy vào. Khá lâu sau một chiều buồn tôi chợt thấy thiếu vắn điều gì đó, tôi đã lạc mất cô ấy rồi. Và rồi tôi lại sống những năm tháng tẻ nhạt, những năm học cấp hai với tôi nặng nhọc lắm chăng? Tôi lại trở về với cái logic mà những suy đoán của mình, lại thờ ơ với việc học và càng chán ghét những đứa trẻ khác. Tôi không thấy ở họ chút gì ý tứ, sâu sắc hay đặt biệt. Có lẽ do tôi chưa bao giờ thực sự giao tiếp với họ. Rồi lúc tôi gặp lại cô ấy năm lớp mười, ngay trước lúc cô ấy đi. Tất cả những gì để lại trong tôi chỉ là nỗi nhớ nhung và luyến tiết. Tôi chỉ có thể đứng đó, vẫy chào cô ấy, chúng tôi đã không thể nói một lời, trôi những hình ảnh qua thật nhanh chóng, tôi gật đầu và mỉm cười nhìn cô ấy. Đã khá lâu rồi, vẫn nụ cười xinh đẹp ấy đáp lại tôi. Khoảnh khắc trông thấy cô ấy một hi vọng lóe lên, sự hồi hộp, mừng rỡ xuất hiện và tan nhanh như giọt mưa rơi vào lòng tôi lạnh ngắt. Rồi lại như ngày nào, cô ấy qua thật nhanh, xa dần khỏi nơi tôi đứng, nụ cười vụt tắt, ánh mắt đó chất chứa nhiều điều khiến bạn phải suy nghỉ, mãi sau này bạn không thể nào quên được. Lần cuối tôi gặp cô ấy như vậy đó. Tôi từng tự hỏi liệu đó có phải lần cuối cùng? Những ngày sau đó tôi hơi ngơ ngác, nghĩ về cô ấy gần như mỗi tối. Thế rồi thời gian qua dần tôi cũng chấp nhận sự thật. Tôi không ngờ rằng sau này hình bóng cô ấy lại cho tôi một điều để hi vọng, hi vọng vào một ngày niềm tin của tôi vào số phận sẽ trở thành sự thật, sự chờ đợi sẽ được đáp lại. Tháng năm phổ thông với tôi thật khó khăn, và ý nghĩ về cô ấy luôn thường trực trong tôi những tháng ngày ôn và thi tốt nghiệp. Rồi thành công đầu tiên trong đời tôi đó là tốt nghiệp phổ thông, kết quả hơn cả tôi mong đợi. Tôi nghĩ về cô ấy rất nhiều, nhớ cũng nhiều nhưng chưa lần nào khóc. Vì tôi ghét sự ủy mị,tôi muốn mình phải cứng rắn. Đôi khi tôi chỉ ước lại một lần nữa được trông thấy cô ấy, trò chuyện như thuở nhỏ, lại được ngắm nhìn cô ấy, luôn yên tâm rằng mọi chuyện với cô ấy điều tốt...Hay ước mình có được một một kỷ vật, một tấm hình, một địa chỉ, số điện thoại hay bất cứ thứ gì đó. Và tôi không có gì cả, như thể không thể chứng minh với mọi người rằng cô ấy từng ở đây, chúng tôi từng rất thân nhau. Không gì ngoài nỗi nhớ, ngoài những hình ảnh phôi phai theo năm tháng. Tất cả như giấc mơ vậy, nhưng trong giấc mơ đó tôi từng sống. Nghĩ dến đây tôi lại đưa mình vào tuyệt vọng…cô ấy chỉ là giấc mơ đẹp, giấc mơ đẹp có lẽ là đầu tiên và duy nhất. Tôi từng thật hạnh phúc khi trông thấy nụ cười của cô ấy. Có lẽ cái gì đó nên kết thúc khi nó đẹp nhất, như vậy sẽ không bao giờ phôi phai và ta sẽ mãi luyến tiết nó, nhớ về nó…Ý nghĩ về cái chết làm tôi suy sụp mỗi đêm, đời ta dài hay ngắn đều có điểm kết, giá như trước kia tôi có thể sống như thể ngày mai tận thế, nếu vậy ta sẽ sống tốt hơn. Đôi khi tôi nghĩ rằng người khác sẽ cười nhạo tôi, bảo tôi điên khùng hoặc khờ khạo đi đợi một người như vậy, có lẽ họ nói đúng, nhưng tôi biết điều mình muốn làm. Với tôi câu chuyện đó giống như một sụ sắp đặt, càng nghĩ về nó tôi càng thấy nó giống một bộ phim. Tôi giành tình cảm cho nó nhiều như thể dành tình cảm cho cô ấy vậy. Và điều đó càng làm tôi muốn viết nó ra. Đến bây giờ tôi biết rằng điều mà mình theo đuổi như đang đánh cược cho số phận. Viết nên đoạn kết cho câu chuyện thật khó. Và tôi sẽ không đặt đoạn kết ở đây, ngày tháng với tôi vẫn còn. Sau đó chúng tôi…INSIDE --=Dựa trên câu chuyện có thật về tình bạn của chính tôi=--Cảm ơn đã lắng nghe. Rất mong nhận được chia sẽ và góp ý của các bạn.
Đó đúng là một kỉ niệm đẹp. Nhưng quên đi một người là rất khó đúng không bạn.Chúc bạn lạc quan hơn trong cuộc sống và bạn hãy nhớ rằng không gì là mãi mãi cả. Cũng có thể bạn gặp lại cô gái đó nêu duyên số của bạn và người đó chưa hết, còn không thì bạn sẽ tìm được một người tốt hơn trong tương lai. Chúc bạn may mắn ^^
Đôi khi thấy mọi người có đôi mình lai nghĩ về chuyện củ. Mùa thu năm nay là tròn mười năm rồi. Nếu lúc nào đó gặp lại mình sẽ viết tiếp.
Bạn có một câu chuyện rất hay nhưng cũng khá là buồn. Ít ra bạn cũng còn có cái để mà nhớ, để mà hy vọng. Mình tin là niềm hy vọng ấy của bạn một ngày nào đó sẽ thành hiện thực, dù cho hy vọng đó có nhỏ nhoi đến mấy... Chúc cho bạn sớm tìm lại giấc mơ đẹp của mình :001: Bài Đôi Bờ mà bạn nhắc đến trong câu chuyện có phải là bài này không ? Đôi Bờ - Tình Ca Nga Đêm dài qua, dưới mưa rơi, em mong chờ anh tới Cây cỏ hoa như nói nên lời em hạnh phúc nhất đời Lòng em riêng biết có yêu anh, giữa tình đôi lứa ta, Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa. Trên dòng sông, sóng đôi nhau, thiên nga đùa trên sóng Bên bờ sông vai sánh vai nhau, đôi đôi bước theo dòng Mình em riêng đứng ngóng trông anh, với tình yêu thiết tha Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa. Đêm dần qua ánh ban mai đang lan tràn dâng tới. Trên bờ sông soi bóng em dài, xa xa phía chân trời. Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha. Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa. Mình em riêng thắm thiết yêu anh, với niềm tin thiết tha. Một dòng sông sóng nước long lanh, đôi bờ đâu cách xa.
Bài Đôi bờ của Nga cũng hay nhưng không phải đâu bạn. Cả quãng đời có lẽ dây là điều đáng nhớ nhất. Câu chuyện này có thể hiểu hết tuổi thơ mình. integer nói đúng, số phận và điều kỳ diệu là 1 Có thể người ấy chính bạn cũng quen biết. Khi bạn kể câu chuyện này nếu là cô ấy, chắc chắn sẽ nhớ. Đây là bài hát. Rất buồn, phần đông các bạn mới nghe sẽ không thích. Nên nếu bạn hiếu kỳ có thể nghe thử nhưng mình không thích ai đó chê bai dòng nhạc mình nghe. Trước kia những bài hát thể loại này mình từng đưa cho những bạn cùng lớp nghe thử, nhưng không như mình mong đợi...
friend of your life Mỗi người đều có một con đường đời, bài hát, câu nói, câu chuyện hay một người bạn của đời mình. Tôi có 3 người bạn của đời mình. Cô ấy là một trong số đó. Tôi vẫn nhớ đôi điều về cô ấy. Một cô bé chăm chỉ, hiền lành, ngoan ngoãn và nết na và rất (con gái). Tôi thấy vậy. Thời gian chúng tôi quen nhau tôi thấy được những việc nhà cô ấy vẫn làm. Tôi đã gặp nhiều người con gái cùng trang lứa. Nhưng thú thật là chưa một ai gợi cho tôi nhớ về cô ấy. Chưa ai dịu dàng như vậy, chưa ai có nụ cười ấm áp như vậy. Tôi biết rằng cô ấy vẫn luôn xem tôi như bạn. Một tình cảm trong sáng, đã luôn là như vậy. Sau lần gặp lại tôi có bao nhiêu điều muốn hỏ cô ấy và có hàng trăm điều muốn nói với cô ấy.Tôi chỉ muốn được lần nữa nghe tiếng cô ấy, giản dị như mọi người hàng ngày vẫn nói. Chỉ muốn gặp lại cô ấy. Ban đã bao giờ có cho mình một mong muốn tột bậc chưa? Con đường tôi đi về qua những vạch trắng và vạch đen. Con đường tôi đã đi đến đây đã ít vạch đen và nhiều vạch trắng hơn... nhưng những vạch đen lại càng đen hơn. Dù biết chúng ta không thể nào hoàn hảo. Nhưng tôi đã luôn đặt mình trong khuôn khổ. Vì tôi là người sống nguyên tắc, ghét sự tự tiện. Bởi tôi trước kia là kiểu người như vậy, tôi thấy không sứng với cô ấy. Những vấp váp trước kia đã giúp tôi uốn nắn, và lại giúp tôi gò bó bản thân hơn. Tôi tự hỏi mình như vậy đã được chưa??? Mọi người hình như không hiểu gì về mình, họ không thể thấy được những gì mình đã cố gắn, những đức tính trước kia mình chưa có. Liệu gặp lại cô ấy có chấp nhận mình không???
Bạn có phải một người biết lắng nghe và chia sẻ? Nếu có thì hãy vui lên vì cuộc sống sẽ giành cho bạn những gì mà bạn sứng đáng. Một buổi chiều ngồi bên đường tôi như tìm lai được chính mình của vài năm về trước. Tôi lại thấy lại những cảm giác trước kia, và những mùi hương như thời tôi còn nhỏ, thời tôi mới quen cô ấy. Đã lâu tôi không được ngồi đó một mình và suy nghĩ vẫn vơ... Thời gian đang lạnh lùng đẩy tôi qua mốc 10 năm. 10 năm thật dài cuối cùng cũng sắp qua. Niềm hi vọng trong tôi chết đi từng ngày. Theo đó chính tôi cũng suy sụp từng ngày. Tôi sẽ gục ngã ... ai đó đã từng nói: Bạn có tự hỏi tại sao một người lại có thể đợi chờ lâu như vậy???Hãy tưởng tượng để hiều tại sao: Chắc hẵng bạn ít nhất cũng từng thích một ai đó. Và không ít trong các bạn đã và đang yêu. Người ấy có bên bạn bây giờ không? Hãy tưởng tượng Bạn tưởng tượng hơi ấm của tay người ấy trong lòng bàn tay bạn, tưởng tượng như đang nghe thấy tiếng người ấy nói cười bên tai bạn,bạn nghe mùi hương trên tóc,bạn nghe nặng bởi người ấy đang tựa đầu vào vai bạn. Bạn muốn phút giây ấy được dài mãi...Nhưng hãy tỉnh lại bởi người ấy không còn bên tôi nữa, phút giây đó giờ đã xa rồi, người đó giờ đang ở nơi nào...bàn tay nhỏ bé giờ đã khuất xa rồi, rời xa nơi mà chúng tôi từng bên nhau...những khoảnh khắc ngắn ngủi... Tôi chờ 10 năm để có thể lại được thấy cô ấy cười, lại được đi bên cô ấy như thuở nhỏ, lại được nghe tiếng cô ấy, lại là bờ vai. 10 năm trời sắp trôi qua trước mắt tôi.Nếu thật sự không sảy ra. Làm sao ta có thể chấp nhận một điều ta không muốn tin rằng mãi mãi ta không bao giờ còn dược trông thấy cô ấy.Tôi không muốn viết tiếp "Đôi bờ" với một kết thúc buồn, nó là câu chuyện của tôi - kẻ đang ở bờ bên này đợi chờ và viết nên câu chuyện nhân vật à đời mình đang đóng.
Đây nghe giống như đoạn tiếp của bài "Đôi bờ". 2mit luôn lắng nghe bạn,cảm ơn bạn đã chia sẻ cảm nghĩ.