Dường như chúng ta đã.....

Thảo luận trong 'Sinh viên cùng chia sẽ' bắt đầu bởi Đặng Hiền, 25 Tháng mười một 2013.

  1. Offline

    Đặng Hiền

    • Đời sống sinh viên

    Số bài viết:
    36
    Đã được thích:
    54
    Điểm thành tích:
    60








    [IMG]

    Có ai đã từng hơn một lần muốn chối từ kỷ niệm? Tháng mười hai đã trôi vào những ngày cuối năm thật ngắn ngủi. Chẳng còn gì cho ta một điều gọi là chờ đợi, chẳng còn gì để ta cố gồng gánh nhiều hơn nữa trên đôi vai gầy guộc kia…
    Ta thổn thức trước thanh âm giao mùa, ta lắng nghe bản giao hưởng của Xuân như muốn trồi nhanh lên từ lòng đất. Ta nghe con tim mình thêm khép lại. Những cơn đau vấp phải những gì đó của mai, lạ lùng thay những cảm giác nơi tâm hồn này vẫn thế, vị đau nhói như rúng lên và bất chợt dịu dần xuống. Ta đang bước vội qua những ngày tháng năm để rồi chững lại nhảy lên cao một nhịp thở hiền từ, khẽ khàng an yên.
    Sẽ chẳng có gì phải suy nghĩ khi cố gắng lầm tưởng điều phải quên là những giấc mơ đang đến kế cận. Người đã ở đâu trong những phút cuối năm này? Ta ngoảnh lại chẳng thấy một con tim rực lửa mà chỉ toàn là nỗi đau bỏ sót, ta nhìn về phía trước sao con đường hôm nay chợt lạ lùng quá. Những chiếc bàn nhựa cũ xếp đều tăm tắp ngoài vỉa hè sạch bóng, những cái tủ thuốc lá như già úa đi, dăm ba tờ vé số chực ế khi chiều về gần bốn giờ cũng là lúc thành phố sắp hát bài tan ca. Một bà già điên nhảy múa trong bộ quần áo nhếch nhác cười thật to giữa dòng xe cộ, cuộc đời nhiều lúc cũng hay vậy mà giờ ta mới để ý thấy. Một người điên nhưng biết cười to vì cuộc sống, một cái gì đó cũ và vô tri nhất nhưng cũng trân trọng ngày tháng năm, từ sâu thẳm lòng người cho đến tình yêu trong nhịp tim thành phố. Ngoại trừ ta...

    Ta đã để mình trôi đi đâu trong những phút cuối năm này? Con người như tờ giấy cũ mong một vệt mực mới hơn vẽ lên từ tết đoàn viên dần tới. Có lẽ điều cần phải quên nhất bây giờ là, hãy gác lại những chênh vênh và tìm đường về với mẹ hiền ta yêu dấu. Mẹ ta luôn nhân từ với mọi thứ. Mẹ ta thiêng liêng với đứa con trai như ta luôn hướng về nơi có một tình mẫu tử thân thương. Bố sẽ bảo ta sắp xếp căn phòng riêng tư cho ngăn nắp gọn gàng lại, sắp xếp những cuốn sách cũ đã yên vị lâu nay trên hai chiếc kệ gỗ thân quen sống với gia đình chúng ta nhiều năm. Vô tình, ta đánh rơi nhiều hạt bụi phơ phất trong sự thinh lặng của căn phòng, nghe như từng thanh âm của rỗng cười phá lên…
    Điều tự nhiên nhất là một cái chạm nhẹ vào từng cuốn sách cũ ta bỏ quên lâu nay lại thật thú vị. Mọi cảm giác như cơn mơ bị một tâm hồn nào đó đánh thức, chiếc radio ta vứt xó từ lâu hôm nay cũng biết hát lại rồi. Những giọng nói nghe thân quen và những bản nhạc như còn mãi, Conutry và từng cánh đồng cỏ Mĩ, Rock pha thêm chút âm hưởng của Pop ta tưởng tượng như ngoài trời có cơn mưa đang gào lớn. Hôm nay giọng nói của một cô MC ngọt ngào làm ta hồi tưởng lại chuyện tình yêu xa vắng, cám ơn thời gian cho ta ngồi lại và thấy mình cũ đi buồn chán. Cám ơn những người từng làm cho tim ta xuyến xao nhiều thế, cám ơn từng nỗi đau không thở, cám ơn những bàn tay lạnh và quên, cám ơn những đôi chân không ngoảnh lại hoặc sẽ nói quay về.
    [IMG]


    Piano không làm cho ta thấy chợt buồn, mà đâu đó lồng ngực ta muốn căng ra hít hết tất cả bụi bặm của quá khứ. Ta muốn ôm lại người con gái của hôm qua, cắn một cái yêu thương nhẹ nhàng trên đôi môi son đỏ em nồng cháy. Ta muốn được tự mình dắt tay em qua góc tĩnh, ngồi lại chuyện trò ở một quán cà phê. Vị Capuchino vốn chẳng làm cho ta thích lắm nhưng lại làm cho người ấy say mê nên ta cũng thấy yêu quá. Bao nhiêu thứ ùa về, bao cảm giác ùa về, bao tâm trạng được một lần nữa dấy lên. Đơn giản, ta đang đứng rất bình thường và nhìn về ngày tháng năm.
    Hôm nay ta cầm điếu thuốc trên tay, ta phì phèo và cảm thấy nó thật đắng. Từ ngày ta sống trong lầm lũi ta đã tìm đến những làn khói ảo ảo mơ hồ ấy, từ ngày ta sống nhiều với đêm chơ vơ thì đó là nơi để cho ta tạm dựa dẫm tâm hồn. Ta ghét cảm giác phải nhắc lại điều gì, nhưng hôm nay ta mượn lời con chữ để thoải mái buông ra.
    Có lẽ khi mọi thứ quá đủ ngay cả nỗi đau cũng sẽ biết ngọt ngào.
    Cũng chỉ là bây giờ ta vẫn tạm thời cô đơn thôi. Ta biết em vẫn dõi theo ta từng ngày, em vẫn dành sự quan tâm nhỏ bé nào đó cho ta. Thôi thì đó là điều em muốn ta cũng chẳng thể nguyện cầu được hơn, đời ta quá nhiều sóng gió rồi. Nếu im lặng là liều thuốc cảm xúc mang bình yên đến cho em, thì ta xem con tim ta là em đang bình yên vô bờ vậy.
    Rút cuộc thì cũng chỉ là ta yêu em mãi mãi trong những ngày tháng năm đấy thôi. Tim ta rung, tay ta run, chân ta muốn khụy xuống, nhưng tâm hồn ta khẽ muốn bay lên. Ta đã thoát xác và thay đổi, từ nay yêu thương cuộc sống và nhìn em bình yên để tim ta hạnh phúc theo điều em cảm thấy hạnh phúc.
    Giá như em và ta không chông chênh đến với nhau, giá như nước mắt em khi vắng ta có thể hiểu và hình dung ta đang nhớ em đến nhường nào. Ta sẽ khát và uống trọn vẹn lòng ngọt ngào của em khi tìm đến…
    Ngày tháng năm. Tháng mười hai sắp qua rồi, ta đang tĩnh lại và chìm đi, ta đang cồn cào để thoáng chốc như cơn mơ bật mạnh dậy. Ta sẽ nói câu tạ lỗi với thời gian, sẽ chia ly cơn đau cuối mang kí ức say nồng về giao mùa với Xuân thôi. Sẽ chẳng còn gì có thể làm cho ta bất an nữa, lòng người và cuộc sống từ đây sẽ vô lượng lắm đây. Yêu mọi thứ, và dập điếu thuốc tàn, đưa tay ru ngủ tâm hồn bên một quà tặng trái tim với chiếc radio…

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí