Anh xa nhớ! Đến bây giờ, xa anh đã ba ngày rồi mà em vẫn không thể nào tin nổi đây lại là sự thật. Anh xa em! Em hổng chịu đâu! Sao anh lại như thế hở anh? Anh còn nhớ đêm cuối cùng chúng mình gặp nhau không anh? Em thì không bao giờ được ra khỏi nhà vào ban đêm, mà đêm đó em đã đi. Em đến chỗ hẹn với anh trong muôn ngàn sợ hãi. Em bước nhanh vì sợ người ta bắt gặp và em thấy anh đang đợi em. Gió thổi tóc anh bay rối lên và ánh mắt anh sáng làm sao khi gặp em. Anh thầm thì nhiều chuyện với em. Nào là Bé mặc bộ đồ hoa đỏ này trông xinh quá, rồi Bé đã để anh đợi bao lâu biết không? Một tiếng hai mươi năm phút rồi đấy, và Anh phải đi xa bé à, anh phải xa bé. Lúc đó tai em ù đi, em không nghe gì hết vì nỗi sợ trời đêm vẫn còn trong em. Đến khi nghe anh đi xa, em mới giật mình hỏi ngớ ngẩn: Anh đi xa à? Anh đi luôn à?. Khi ấy em thấy mắt anh buồn thật là buồn. Ừ, anh đi luôn. Bé có buồn không?. Sao mà lúc đó em khờ dại thế không biết, em không nói một lời ngăn cản anh. Em im lặng hoài suốt tối. Rồi anh rúi vào tay em tờ giấy nhỏ và nói rằng đây là địa chỉ mới của anh và muốn em viết thư cho anh. Em nói: Em sợ . Lúc ấy, anh đã xin tờ giấy lại và còn xin lỗi em nữa. Trời ơi em không biết tại sao lúc đó em lại hành động như vậy nữa. Bây giờ em ghét em. Anh biết không, càng nhớ anh, em càng ghét em nhiều hơn. Vậy là anh đã xa em thật rồi, giờ muốn thấy anh một giây thôi cũng không được. Em buồn. Anh xa! Em nhớ tiếng gọi Bé! Bé chọc quê em của anh ghê lắm. Mà chắc em không còn là bé của anh ngày xưa nữa rồi! Em lớn rồi, em biết nhớ, biết thương nữa. Ồ, anh biết không, xa anh mới có ba ngày mà em thấy mình lớn thiệt là lớn vậy đó. Em bắt đền anh đấy, ai bảo anh nói thương em làm chi. Em còn nhớ tối hôm ấy, sau khi nói một thôi một hồi mà em cứ im lặng hoài, anh đã cúi xuống hỏi em: Bé có nghe anh nói không?. Em gật đầu. Anh cười hỏi: Anh đã nói những gì?. Em ngớ người ra và chỉ Ơ ơ không thôi. Anh đòi phạt em và lúc bất ngờ nhất anh đã hôn em. Lúc đầu em sững người, em không biết chuyện gì đã xảy ra. Mãi lâu sau em mới ý thức được, em đẩy anh ra nhìn sững và rồi bỏ chạy. Về nhà, chạy ào vô phòng em sờ môi em xem có bị sao không, em chỉ thấy một cảm giác lâng lâng ngự trị trên đó. Suốt đêm đó em không ngủ được anh à, em chỉ sờ môi và nhớ, và ghét anh. Phải, lúc đó em ghét anh, giận anh liều lĩnh không tôn trọng em. Đến sáng em vẫn còn giận không thèm dậy tiễn anh luôn. Một ngày trôi qua với một con bé lạ lùng (không phải là em nữa). Đến tối hôm sau, em mới giật mình nhớ rằng anh đã xa em. Em lại ra khỏi nhà vào ban đêm lần thứ hai. Tới chỗ hẹn mà hồi đêm anh đã gặp em, nhưng không có anh. Em đứng, đầu óc trống rỗng. Rồi em lang thang một mình suốt tối, khi về nhà tóc em đã đẫm sương. Mẹ đón em với ánh mắt lo sợ. Em xin lỗi mẹ nhưng rồi không dám nói một lời. Đêm thứ ba em ra khỏi nhà Em chờ anh chỗ hẹn cũ đó anh. Không có anh, em không tin nổi đó lại là sự thật. Anh xa em rồi, em không tin, không tin đâu. Về nhà, em xà vào lòng mẹ, và kể và khóc. Mẹ vỗ về an ủi em, rồi bảo: Con gái cưng của mẹ đã yêu rồi đấy, sao con không viết thư cho nó?. À, em khờ quá, em vùng dậy khỏi mẹ và lấy bút viết. Được vài dòng, em mới sũng sờ nhận ra là em không có địa chỉ của anh. Em buồn muốn khóc. Mẹ bảo em cứ viết rồi nó đọc được thư con mà. Nó sẽ hiểu con. Nó sẽ trở về. Em tin lời mẹ và bây giờ em đang viết lên nỗi lòng của em. Sự khờ dại và nỗi sợ vô cớ đã làm em đau khổ khi xa anh, khi mất địa chỉ của anh. Bây giờ, em muốn biết tin anh biết bao. Em mong đợi ngày gặp lại anh. Như vậy, cuộc chia tay này, chỉ là tạm thời thôi phải không anh? Chỉ là tạm biệt thôi. Và em sẽ gặp lại anh. Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Anh có tin Như không?