A nhớ E buồn vui nơi đó... A nhớ E từng đêm gió về... A nhớ E! A không hiểu tại sao lại như vậy, chỉ đơn giản là nhớ tới cồn cào. Để A bất chợt nhận ra rằng, đã lâu rồi A không nhớ E như thế, đã lâu rồi khoảng cách của mình càng ngày càng xa... Mình giờ đây cũng thay đổi nhiều. E đẹp gái hơn, chững chạc hơn, làm việc chuyên nghiệp hơn và kiếm được nhiều tiền hơn. A cũng không còn luôn chỉ muốn ở bên E, A có bạn bè, trường học, những buổi cà phê, những thời gian làm thêm kiếm tiền. Có phải vì vậy, mình vô tình đã cách xa nhau quá không E?!? A nhớ ngày xưa... Khi đi chơi mình luôn nắm tay nhau, E lúc nào cũng đi bên ngoài, E bảo "để bảo vệ em". A cười rùi giả vờ xấu hổ rùi cười ngốc. Khi trời mưa và E sợ sấm sét, A nói không bao giờ để E ở nhà một mình khi trời mưa. E cười hạnh phúc. Khi mua thức ăn, A bảo A ăn tất cả những gì E nấu. E vì thế mà tự bảo lòng cố gắng nấu ăn thật ngon. A rất vui Khi cãi nhau, A luôn làm lành trước. Để E khóc khi biết lỗi chẳng phải của riêng E và ân hận vô cùng. A củng ân hận mà Khi đi xem phim, E nói E chỉ thích xem những phim mà A thích. A thấy mình thật quan trọng khi quyết định nội dung mà hai đứa sẽ xem. Khi A về quê, E ở lại một mình. A nhắn tin hàng ngày, bảo rằng nhớ E nhiều lắm. Em khóc một phần vì thương anh, một phần hạnh phúc không gì kể siết. A thấy thương em nhiều lắm. Khi A đi học, đi thi, E vẫn quan tâm, nhắc nhở nhẹ nhàng. A thấy mình cần cố gắng biết bao nhiêu để E tự hào. Và bây giờ... Mình không còn thời gian đi chơi, hay đơn giản là đi bộ lòng vòng. Anh bận và em cũng bận. A cất kỹ những lời nói ngày xưa vào ký ức, kỹ tới mức không nhớ mình đã để nó ở đâu. Khi trời mưa, A ở nhà một mình, đeo phone nghe nhạc. Không nghe sấm sét, A hông còn tháy em sợ nữa. Và E, A yên tâm để E ở nhà một mình, bất kể mưa hay nắng. A giờ đây cũng không còn ăn cơm E nấu, vì lúc nào A cũng có những lời mời ăn uống bên ngoài. Giờ cơm, A đi ăn với bạn bè hoặc ăn cơm tiệm một mình. E thấy vậy cũng ổn. Cái bếp ở nhà được nghỉ ngơi, E được nghỉ ngơi và A không cần bận tâm có người đợi cơm A ở nhà. Nhưng anh vẩn ước mình được ăn cơm do em nấu. Giờ mình cũng chẳng còn cơ hội cãi nhau. E mệt, A cũng mệt. Đi học về, E xem phim, nghe nhạc, chán rồi đi ngủ. A hông còn được thấy em ngủ 1 cách ngon lành trên chiếc ghế như thế nào.. Lâu lâu đi xem phim chung, A xem tất cả những gì E thích. Vì đơn giản bây giờ bỗng dưng E không còn hứng thú xem phim rạp. Và A củng thấy bình thường khi E hông còn của riêng A. Khi A về quê, A không nhắn tin cũng không gọi điện. A biết E bận nên tự nhiên cũng thấy sự quan tâm ấy không cần thiết. Và hai đứa hai nơi, không biết gì về nhau nhưng tự tin rằng người kia sẽ ổn. Khi A đi học, đi thi, E cũng thôi nhắc nhở. A có vui miệng trách, E sẽ nói "e tin A làm được". À, E đã tin vậy rồi, A còn cần gì động viên, khuyến khích từ E. Nhìn lại, A thấy mình đã bay biến đâu mất sự lãng mạn cần có. Bây giờ mình cứ tồn tại bên nhau như hai cái bóng. Vậy có gì vui? Nhưng A ngại thay đổi, A quen với tất cả những gì hàng ngày xảy ra. Vậy là cứ duy trì mãi... Hôm nay, nhỏ bạn thân đi cà phê chung, ngồi nhắng nhít gọi điện thoại. Nghe nó hỏi han, tâm sự lung tung với người yêu, A giật mình và hụt hẫng. Lâu lắm rồi A không nói những lời như vậy với E. Tự nhiên nhớ E cồn cào, nước mắt rơi lúc nào A cũng không biết. A thèm cái cảm giác cười vui tươi hồn nhiên dù cho 1 mình khi nhắn tin hay gọi điện cho E. E à, khoảng cách của mình thật ra đã xa lắm rồi, xa tới mức A nghĩ chỉ cần thêm chút nữa là mình lạc mất nhau aE ạ. A không muốn mất E, thật sự. E ơi, hãy lại gần A thêm chút nữa đi nào... Chỉ chút nửa thui.... Có thể sẻ đủ làm ấm cho cả 2 tâm hồn ... Dù biết bên E có ai đó nhưng A vẩn chờ.... \A yêu E mà.... yêu nhiều lắm đó E... ♥ P/s: Nếu "..." cho D cơ hội, D sẻ hằn gắn tất cả vết thương đả gây ra...... D yêu "..."....???!!
Xa Cách Có một bận, em ngồi xa anh quá, Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn. Em xích gần thêm một chút: anh hờn. Em ngoan-ngoãn xích gần thêm chút nữa. Anh sắp giận, em mỉm cười, vội-vã Đến kề anh, và mơn-trớn: "Em đây!" Anh vui liền; nhưng bỗng lại buồn ngay. Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm. Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm! Ôi trời xa, vừng trán của người yêu! Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng. Dầu tin-tưỡng: chung một đời, một mộng. Em là em; anh vẫn cứ là anh. Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật. Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất, Quá khứ anh; anh không nhắc cùng em. - Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm, Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ. Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió, Anh muốn vào dò xét giấc em mơ. Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ, Cũng như em giấu những điều quá thực... Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực! Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài! Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai! Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt! Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng; Trong say-sưa, anh sẽ bảo em rằng : "Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!" Xuân Diệu......
xuân diệu ghê vậy mr.thatgioi có vẻ rất thích trường này nhỉ...tuy ko quen nhau nhưng thấy thằng em vậy cũng hơi buồn cho thằng em vì thằng em rớt ^^...cố lên năm sau nhaz ku anh sẽ học 4 nắm để chờ ku
hihi.....Nếu rớt cd em sẽ đy học trung cấp ở trường....Chứ ở nhà năm sau không khéo có vợ lun cái là rùi....