Do 2 sinh viên khóa 4 của trường Việt hàn trình bày :001: Ver 1 : KeenNee Đêm đêm dần trôi qua chỉ còn lại 1 mình anh trong căn phòng tăm tối Cùng những làn khói trắng bao trùm cả 1 không gian u tối Anh vẫn không thể tin câu chia tay em nói lên là 1 sự thật 1 sự thật mang đầy đắng cay Ánh đèn bàn thờ mù mờ cũng như muốn sáng tỏ lên Cho anh thấy rằng đặt tất cả tình yêu vào em là 1 sự sai lầm Mà bây giờ có hối tiếc cũng đã quá muộn rồi Mel : Ps Dáng em qua thềm, nơi ngày xưa ta chung bước Gió thu se lạnh, cầm bàn tay em anh nói : rằng anh sẽ ( anh sẽ mãi chở che ) Dù cho bão dông đang về, mãi luôn bên người, ấm êm tháng ngày… Tháng năm trôi dần , em h đây đang thay đổi Phải chăng anh ..nghèo, thì 1 câu em hãy nói, tại vì sao ( sao cứ lẩn tránh anh ) Người ơi hãy nói 1 lời, phải chăng em, đã yêu người… Ver 2 : Ps Mưa, chiều nay trời lại mưa, và chẳng cơn mưa nào giống cơn mưa nào, Cơn mưa chiều nay chỉ còn lại mình anh , từng giọt mưa buồn rơi lạnh buốt thấu tim, chúng ta quen nhau trên 1 chuyến tàu , anh đã dại khờ chọn nhầm sân ga để chuyển tàu kia chở em đi xa mãi, về sân ga cuối cùng của đời người Sorry, những lời xin lỗi h đây có ai thấu chăng, hay rồi cũng tan theo sự ngoằn nghèo của làn khói thuốc, tan theo tiếng rơi khẽ của giọt cà fê đêm trong căn phòng khuya vắng, sự hờn ghen vu vơ đôi khi khiến con người ta phải ân hận cả đời… Mel : Ps Dáng em qua thềm, nơi ngày xưa ta chung bước Gió thu se lạnh, cầm bàn tay em anh nói : rằng anh sẽ ( anh sẽ mãi chở che ) Dù cho bão dông đang về, mãi luôn bên người, ấm êm tháng ngày… Ver 3 : KeenNee Anh sorry tất cả những gì anh đã nói vừa qua Bây giờ em hãy tĩnh lại và nói lên câu thứ tha Anh hận tất cả , hận luôn chuyến tàu mà 2 ta đã gặp nhau Bây giờ chính con tàu đó đã cướp mất em từ bàn tay anh Quanh anh bây giờ 1 màu đen bao trùm chứ không còn màu xanh Trở về với đất mẹ nhưng em vẫn mỉm cười vì đã không làm khổ đến anh Anh hận tất cả nhưng cũng đã cảm ơn ông trời đã mang em đến bên anh