Kết Thúc Ở Tuổi 30...♥

Thảo luận trong 'Sinh viên cùng chia sẽ' bắt đầu bởi KeN™_, 11 Tháng tám 2011.

  1. Offline

    KeN™_

    • Thành Viên Mới

    Số bài viết:
    438
    Đã được thích:
    116
    Điểm thành tích:
    0

    [IMG]


    Tại sao khi nó muốn đứng dậy, nó muốn làm cái gì đó để người mọi người nhìn nó bằng ánh mắt khác cũng là lúc nó thất bại, và cũng là lúc mọi thứ xung quanh nó xụp đổ. Cứ như ai đó, hay một năng lực siêu nhiên nào đó ngăn cản nó không được đứng dậy và không được làm lại cuộc đời.

    Nó gục đầu muốn khóc, nó vùi đầu vào thau nước để nước cuốn trôi những muộn phiền trong nó. Nhưng không, không gì có thể giúp nó tỉnh táo hơn lúc này. Cảm giác lẻ loi lại một lần bao trùm lên nó. Nó hụt hẫng, nó muốn kết thúc tất cả. Nó muốn buông xuôi như bao lần. Sao... Tại sao ? Tại sao bao bất công lại đổ lên đầu nó. Sao không phải là ai khác mà là nó. Tại sao ? Tại sao ?

    ......



    [IMG]



    Có lẽ số phận của nó được định đoạt nó là một thứ cặn bã trong xã hội, nó không quyền ngóc đầu lên. Nó không có quyền được sống trong vui vẻ. Nó không có quyền được hạnh phúc và nó không có quyền làm một con người. Nó phải là con chó để mọi người chà đạp, nó phải là cái gì đó để mọi người ghê tởm. Gớm...!!! Nhìn nó đã phát khiếp...

    Chỉ một mũi kim thôi, chỉ một miếng nước thôi cũng đủ nó kết thúc cuộc sống. Cũng đủ để nó thôi không còn thức trắng hàng đêm, thôi còn khóc trong màn đêm lạnh lẽo. Không còn nghĩ vẫn vơ và cũng thôi không còn nhớ nó là ai và vì sao nó được sinh ra cõi đời nó. Nó muốn làm điều đó. Nó muốn kết thúc tất cả. Nhưng sao nó thấy khó quá. Nó còn vương vấn nhiều quá. Nó còn nợ nhiều quá. Nó nợ tình người, nó nợ nhiều người. Nợ tình yêu thương của những người bạn, những người bên cạnh nó. Nhưng với cuộc đời này, cuộc sống này nó đã trả nợ xong. Và còn bao người chưa trả cho nó cái nợ. Cái nợ mà có lẽ khi chết đi nó cũng không thèm đòi.

    ......

    Giờ nó cứ viết, cứ thế gõ mà không biết mình viết gì, không biết mình gõ về cái gì. Nó điên dại, nó điên dại tột đỉnh. Mọi thứ cứ thế ập vào nó, nó là người. Nó sống cũng như bao người nhưng sao nó phải chịu đựng nhiều hơn người khác. Nó mất mát quá nhiều, nó thiếu thốn nhiều và nó cũng thất bại nhiều. Nó chản nản và chẳng biết phải làm gì vào lúc này. Hụt hẫng tột độ. Nhiều lúc nó muốn văng tục chửi cái đời khốn nạn này. Nó muốn văng tục chửi những người đã cho nó một cuộc sống như thế này. Nó muốn chửi chính bản thân nó, nó không mạnh mẽ để kết thúc cái cuộc sống khốn này. Nó yêu đuổi mãi để đối mặt với bao khốn đốn khổ đau.

    Gục đầu để không thấy những hạnh phúc của người khác đang có, để không thấy những niềm vui đang tràn trề ngoài cuộc sống ấy. Bịt tai để không nghe những tiếng cười ríu rít, để không nghe những lời yêu thương ngọt ngào mặn nồng. Nó sống trong xã hội như bao người, nhưng sao nó có cảm giác rằng nó là người ngoài cuộc, nó là người ngoài lề cái cuộc sống hạnh phúc, cái cuộc sống có tiếng cười mà hằng hao ước mà nó không có được.

    Nó cười nói vui vẻ nhưng sao giả tạo quá. Làm sao ai có thể biết được nó đang cố gắng đeo cái vỏ bọc nặng nề này. Làm sao có ai biết được nó muốn trút bỏ cái mặt nạ vui vẻ ấy, để mọi người biết rằng nó đang đau khổ như thế nào, và làm sao có thể nó trải hết nỗi lòng của nó với mọi ai đó khi xung quanh nó chẳng còn ai ngoài bóng đêm và nỗi buồn của riêng nó.

    Mọi thứ, mọi người đều rời xa nó. Những thứ hạnh phúc đơn giản nhất nó cũng không có. Những thứ mọi người có thì nó phải đứng ngoài thèm thuồng. Có lắm lúc nó nghĩ làm người lương thiện sao khó thế. Nó ước nó có phép thuật, nó có thể hô biến để có những thứ nó mong muốn bấy lâu. Nhưng đó chỉ là mơ, đó chỉ là giấc mơ trẻ con mà một thằng to đầu ngu xuẩn thường mơ. Còn hiện tại nó vẫn là nó. Nó không là ai và cũng chẳng là thứ gì trên thế gian này.

    .....



    [IMG]



    Còn hai ngày nữa, là tròn một năm. Những gì đã xảy ra vào năm ngoái còn in đọng trong tim nó. Nó không ngờ,ngày em đi lại là ngày thần may mắn trong nó cũng theo em rời bỏ nó. Ngày em đi, nó liên tục gặp những chuyển chẳng lành. Em vừa rời xa nó lúc sáng thì tối nó phải lãnh ngay cái biên bản bị phạt một mớ tiền. Xong qua vài ngày sau ông anh nó gọi cho nó hỏi

    - Sao mấy bữa nay, anh gọi cho em không được ?

    - Em thay sim anh à. Mấy bữa nay hết tiền nên mua sim khuyến mãi xài đỡ.

    - Em làm ăn kỳ quá, thằng bạn anh nghe anh nói em có làm thêm bên điện lạnh, nó muốn nhờ em mua một cái cỡ bự.

    - Dạ thì tại....

    Nó ngập ngừng trả lời. Nhưng giọng nó vẫn vui vẻ vì nó đâu dám nói cho anh nó biết là nó đang đau như thế nào và nó cũng chẳng dám nói rằng nó tức khi anh nó nói ra như vậy. Vậy mà anh nó vẫn hỏi.

    - Nếu bán được cái máy đó, em lời bao nhiêu.

    Nó tính nhẩm, nếu mà trúng cái hợp đồng thì nó cầm không dưới ba bốn chục triệu mà có khi cả trăm triệu không chừng. Vậy mà nó vẫn thản nhiên trả lời anh nó.

    - Úi trời ơi, chưa chắc gì anh em mình lụm được cái vụ đó đâu anh ơi.

    - Cơ hội có một lần, em không thử sao biết chắc hay không.

    Nó biết cơ hội chỉ có một, nhưng giờ mọi chuyện đã lỡ rồi. Điều nó đau nhất lúc này là em đã bỏ nó ra đi chứ tiền bạc còn ý nghĩa gì nữa. Khi ông anh nó cúp máy. Nó điên tiết kêu trời, nó gào, nó thét, nó điên loạn. Và nó say. Đó cũng là lần đầu nó say để quên, nó say để không phải nhớ đến những gì xảy ra với nó. Tình và tiền đã rời xa nó trong vòng chưa đầy tuần. Nó thấy nực cười. Tại sao khi không cần thì hai thứ đấy cứ bám lấy nó. Còn khi nó cần thì tiền và tình đều cất cánh bay xa mặc cho nó với theo trong mệt mỏi.

    Rồi mọi thứ cứ vậy dồn dập đến với nó. Nó hụt hết lần này đến lần khác. Nó nghẹn ngào khóc, dẫu nó khóc mà sao nước mắt nó không lăn trên má nó như ngày nào. Nó không thể nói với mọi người rằng nó hụt hết lần này đến lần khác. Nó chỉ biết âm thầm mà cho qua chuyện, dẫu nó rất đau. Nó muốn làm mọi cách chỉ để em nhìn vào nó và thấy rằng nó không phải kẻ vô dụng khi em ra đi, khi em rời xa nó thì nó vẫn đủ mạnh mẽ để sống. Không những sống mà còn sống tốt nữa. Nhưng nó không làm được. Và những khi tuyệt vọng nhất, nó cần có em, nó cần vòng tay, nó cần những lời an ủi chia sẽ của em như ngày nào. Nhưng giờ nào có, nhưng giờ em đã rời xa. Nó lại chọn cách say để quên những chuyện không vui.

    ......



    [IMG]



    Lúc thì cái hợp đồng lớn, khi thì cái món hàng bé. Nó chỉ cần một tí gì đó be bé thôi. Nó cố sức chạy theo đồng tiền. Nó sống lạm dụng vào đồng tiền từ lúc nào nó cũng không biết. Nó chỉ biết khi có tiền người ta sẽ xem nó khác. Người ta sẽ không coi thường nó nữa. Nó đau khổ vì nó không có quyền chọn cha mẹ, không có quyền chọn cho mình những người sinh ra mình thật tốt để lo cho nó được sung sướng đầy đủ như bạn bè. Nó không có quyền chọn lựa cho nó một gia đình hạnh phúc. Một gia đình có cha có mẹ vẹn lành. Một gia đình có anh có chị vui vầy bên nhau. Nó lẻ loi một mình và khi có em nó hạnh phúc lạ thường. Nhưng nó không biết nó phải yêu thế nào. Yêu như thế nào để giữ em mãi mãi.

    Lúc nó đau khổ nhất là lúc em hạnh phúc nhất. Bỗng nó hát vu vơ "Một người về đỉnh cao, một người về vực sâu" (Tình Nhớ - Trịnh Công Sơn). Sao câu hát đúng thế, sao câu hát hay thế. Nó ở vực sâu của cuộc sống, còn em trên đỉnh cao của sự yêu thương của gia đình, bạn bè và người yêu. Oh My God...!!! Nó giờ chỉ biết kêu trời, chỉ biết than phận trách phận.

    Nhưng rồi nó lại bỏ mặc mọi muộn phiền để bắt đầu lại. Mọi sự bắt đầu đều gian nan. Nó biết và nó hiểu và nó cũng chọn cho chính bản thân nó một câu châm ngôn " Vạn sự khởi đầu nan, gian nan chớ vội nản". Nhưng giờ nó nản thật sự. Cái nản của nó chót vót trên tận đỉnh Everest. Nó muốn buông xuôi.

    ......



    [IMG]



    Trước nó còn vương vấn. Vương vấn cốt nhục nhỏ của nó, vương vấn tình cảm của em và nó. Vương vấn một ước mơ, vương vấn một gia đình ấm êm. Nhưng giờ mọi thứ đã vút bay, đứa bé nhỏ nhắn ngày nào cũng về với cát bụi, còn em giờ hạnh phúc với người yêu mới. Còn gì ước mơ, còn gì một gia đình có em và có con. Nó đã mất tất cả. Nốc cạn lon bia, những giọt bia cuối cùng nhỏ vào họng nó sao mà đắng nghét. Đắng như vị đắng của đời mang lại cho nó. Giờ nó không còn gì vương vấn. Kết thúc là cách tốt nhất lúc này nó nghĩ đến.

    Cười ha hã cho thoải mái ! Nhưng sao miệng cười mà mắt lại có nước chảy xuống. Trời đâu có mưa mà sao kỳ vậy. Nó chẳng hiểu.

    Khi nó chết. Nó sẽ không còn phải khóc. Nó không còn phải đứng từ xa nhìn em. Nó không còn làm khổ thêm bất kỳ ai. Khi nó chết. Nó sẽ biết ai là bạn và ai là thù. Nó sẽ thấy được ai sẽ buồn, ai sẽ khóc vì nó. Tức cười, sắp chết rồi mà còn lắm chuyện vẽ vời.

    Nó cố gãi gãi cái mặt để xem cái mặt nạ giả tạo bấy lâu nay của nó có tháo ra được không. Hay nó phải mang cái mặt nạ giả dối ấy đến xuống tận mồ sâu. Chả biết. Chỉ biết chỉ còn vài bức thư cuối cho em, cho những người gọi là người thân. Sao bỗng nhiên nó thấy thanh thản. Lòng thanh thản như có gió thoảng qua.

    .......



    [IMG]



    Con người ai mà không phải chết. Chỉ chết một lần thôi, đâu thể chết hai lần. Trước sau gì cũng chết. Giờ chết còn sướng hơn là già nằm liệt giường con cháu nó có lo cho hay không. Không mong chờ vào điều ấy. Over tất cả rồi thì dại gì mà sống để gồng mình chịu đựng. Chỉ tiếc giấc mơ của nó đã qua rồi. Những phút giây mong manh còn lại trong cuộc đời của nó sẽ ra sao. Nó đang tận hưởng những phút giây cuối.

    Giờ nó chỉ biết gởi lời cảm ơn đến bạn bè nó. Những người giúp cho nó vui vẻ sống qua ngày. Nó ra đi như vậy chỉ biết chúc các bạn ở lại sống thật tốt.

    Nó chỉ biết chúc em hạnh phúc. Giờ nó sẽ đi, nó sẽ về với con nó. Nó sẽ ở cạnh thằng bé mãi mãi không rời xa. Khi thằng bé còn sống nó đã không làm tốt bổn phận của một người cha. Giờ nó đi có lẽ nó được ở cạnh con nó, có lẽ nó sẽ làm tất cả những gì có thể để con nó không lẻ loi nơi lạnh lẽo tối tăm ấy. Con nó còn quá bé để chịu đựng.

    ......



    [IMG]



    Kết thúc...!!!

    Nó muốn viết nữa. Dài lắm, rất là dài. Nếu nó viết tiếp chắc nó không đủ sức để ngồi gõ bàn phím mãi thế này. Nó muốn kết thúc sớm để còn chọn lựa cho mình cách ra đi nhẹ nhàng hay đau đớn nhất. Nó thích là gió, nó thích được bay cùng gió. Nhưng giờ nó không thể đứng tít trên cao và thả mình theo từng cơn gió được nữa rồi.

    Hay một mũi kim tiêm vậy nhé...!!!

    Vậy là xong...!!!

    Vậy hết chết...!!!

    Chết là hết thôi mà, có gì phải sợ hãi...!!!

    Tạm biệt cuộc sống...!!!

    Tạm biệt người yêu và tạm biệt tất cả....!!!

    Hãy xóa nhòa tất cả để ra đi....!!!


    P/s : Nó Điên Rùi đó.... Xắp Phải Chết ở Tuổi 30 mà..... Chán Ghê hà..... ChắC các bạn củng biết nó bị bệnh gì rùi mà... :(

Chia sẻ trang này

Advertising: Linux system admin | nukeviet | nukeviet 4 | Upload ảnh miễn phí