Tình hình là hôm qua nằm mơ thấy mình bị... die:011:. Tỉnh dậy ngồi thẫn thờ 1 lát rồi viết ra bài thơ nhảm này. Mong các anh em chém nhẹ tay dùm:incense: KHÔNG NGÀY VỀ Tôi không thấy cuộc đời đang thay sắc Lá trên cành nhẹ quấn lấy nắng mai Màu bạc trắng biển nâng từng đợt sóng Gió lay hoa vội thức hứng mưa về Tôi không nghe bài ca dài năm tháng Khẽ ầu ơ mẹ hát để ru tôi Tiếng bạn gọi vẫy tôi từ xa lắm Vẫn còn vang dưới tán lá me trường Tôi không ngửi được mùi hạ nắng tươi Hay mùa xuân vẫn còn trong cỏ mới Đông ẩm mốc nặng nề trong mưa gió Chỉ còn thu man mác ngấm hoa quỳnh Tôi không sờ được những nước mắt rơi Của cha buồn, mẹ giận hay bạn ghét Cả dòng thơ mờ nhạt trên trang giấy Tôi không sờ được chúng 1 chút nào Tôi câm lặng không nói được 1 câu Chỉ lặng im chờ ngày qua đêm đến Lời hối hận trong lòng chẳng nên tiếng Mãi chôn sâu vĩnh viễn dưới đất dày Suốt năm tháng tôi vẫn nằm ở đây Chẳng như xưa chạy rong theo mùa gió Thưởu chân trần đuổi còng trong chiều nắng Mẹ đánh đòn đau khóc vẫn không chừa Ở nơi đây chỉ có trăng và quạ Người xung quanh-không lạ cũng không quen Họ với tôi cùng chung 1 quan niệm Mãi ở đây chẳng mong có ngày về --- KANT --- P/S: viết 1 hồi xong bài thơ này là có thằng rủ đi uống cafe miễn phí:cutesmile:. Ôi tôi yêu cuộc đời:029: