Trong cuộc sống hàng ngày, việc cư xử với nhau sao cho khéo léo, tế nhị là rất cần thiết. Tuy nhiên, có những người lại “cư xử” quá khéo léo , đến mức trở thành “nghệ thuật”. Thậm chí họ không bao giờ làm mất lòng ai chỉ để đạt được mục đích của mình, hoặc đơn giản chỉ là để được yên thân. M là một cô gái xinh đẹ, trẻ hơn rất nhiều so với tuổi 24 bởi khuôn mặt rất “trong sáng và ngây thơ”. Biết được lợi thế ấy, M luôn cố tạo cho dáng điệu, ánh mắt của mình cái vẻ “ngơ ngác” của một chú nai tơ. Chính vì thế, cô có rất nhiều anh chàng theo đuổi. Cô đã chọn… 2 chàng trong số những người đó để yêu. Hai chàng: một chàng ở Hà Nội còn một anh thì ở cách Hà Nội khoảng 50 cây số nên chưa bao giờ họ chạm mặt nhau. Cũng chính vì thế mà cả hai chàng ai cũng tin rằng mình là một và chỉ là “duy nhất” của M. Họ ra sức chăm lo cho M từng li từng tí một. M bảo: “Yêu là yêu vậy thôi chứ chắc gì nó đã cưới mình nên phải bắt cá hai tay cho chắc ăn!”. Ai gặp M lần đầu tiên cũng thấy cô thật hồn nhiên, thậm chí còn “chê” cô trẻ con quá. Nhưng cô đốp lại ngay: “Bên ngoài là thỏ non, nhưng bên trong phải là cáo!”. M đọc rất nhiều sách báo dạy về “nghệ thuật sống”. Và cô đã “áp dụng” được như thế này: Lớp tổ chức lao động công ích, M xuât hiện lăng xăng rất nhiều trước mặt mọi người nên được nhìn nhận là “tích cực và hăng hái”. Nhưng, một số bạn tinh ý lại bảo rằng M chẳng làm được tích sự gì cả. Gia đình chủ nhà, nơi M ở trọ tổ chức đám cưới cho con. Cô sang bên đó làm giúp. Chỗ nào cô cũng chạy đến và bảo “để cháu giúp cho”. Nhưng kì thực, cô chỉ ngồi đó với những động tác rất chậm chạp và uể oải. Hôm sau, xong công việc, bà chủ lên tận phòng cảm ơn chị em cô và không quên mang theo một túi hoa quả to. Nhận quà, M nháy mắt với em mình: “Thấy chưa! Lần sau cứ thế nhé! Đi làm giúp ai thì đi nhưng đừng có làm hùng hục như trâu húc mả. Chỉ cần xuất hiện thật nhiều trước mắt mọi người là được!”. Những lúc M và một trong hai chàng của cô đi chơi, cô thường giả bộ như “vô tình” quên không sắm vài thứ nên rủ chàng “thử tạt vào siêu thị cùng em xem có mua được thứ gì không”. Cô đóng kịch rất khéo nên chàng nào cũng vui vẻ, thậm chí hãnh diện vì được dịp hào phóng trả tiền cho người đẹp. Năm nay M bắt đầu đi làm. Đến cơ quan mới, cô vận dụng tất cả những kiến thức về “nghệ thuật sống” đã học hỏi được để “điều chỉnh các mối quan hệ một cách hài hoà”. Ai cô cũng không ngần ngại ban phát lời khen. Cơ quan có những chuyện không được tốt lắm và cần mọi người đóng góp ý kiến để xây dựng. Mọi người cãi nhau, tranh luận nhau gay gắt, nhưng cô chỉ nói vuốt đuôi theo mọi người thôi. Nếu có ý kiến thì cũng chỉ “trớt” qua và không đụng chạm, không làm ảnh hưởng đến ai cả. Vì vậy, cô luôn được yên ổn. Lối sống nghệ thuật hình như rất được giới trẻ tán thành và tích cực học tập lẫn nhau. Không chỉ con gái mới biết “sống nghệ thuật” mà các chàng trai cũng thế. Trên báo chí ngày nào chẳng có những câu chuyện lừa tình của những chàng họ “Sở”. Có người biết rõ hoàn cảnh của chàng, thậm chí biết rất rõ rằng chàng đã có vợ và mình không bao giờ có thể bước vào cuộc đời chàng mà vẫn yêu, không dứt được ra khỏi chàng mới khổ chứ! Một anh bạn tôi nổi tiếng về “sở trường” thay người yêu như thay áo đã rỉ tai tôi thế này: Càng giả vờ thật thà, các em càng dễ “chết”. Vì thế, mỗi lần đi cưa một đối tượng mới, tớ đều tỏ vẻ rất chân thật, không hề giấu giếm chuyện cũ của mình. Tất nhiên, cô gái nào mà chẳng xúc động khi gặp được một người “chân thành” như thế. Thế là các em “đổ” thôi. Nhưng các cô đâu biết rằng đó chính là “bài” mà tớ thường đem ra áp dụng với nhiều cô gái khác. Cậu bạn còn nói thêm: “Thật thà” cũng là một “nghệ thuật” đánh gục đối tượng. “Nghệ thuật” trên con đường chinh phục đã là cao tay, nghệ thuật “rút lui” còn cao tay hơn. H, cô bạn của tôi đã từng khóc rưng rức khi người yêu ra trường và nói lời chia tay: “Anh ấy bảo anh ấy rất muốn cưới tớ làm vợ, nhưng còn công việc, còn gia đình nên đành phải chia tay. Hãy thông cảm cho anh ấy. Anh ấy bảo, dù không lấy được nhau nhưng vẫn yêu tớ. Cậu thử nghĩ xem, đã nói thế thì tớ còn trách gì được anh ấy nữa!” Còn nhiều những câu chuyện về “nghệ thuật sống” của các chàng, các nàng nữa, nhưng tôi không thể kể hết ra đây được. Nếu để ý trong cuộc sống hàng ngày, các bạn sẽ gặp rất nhiều những gương mặt như thế. Không biết các bạn nghĩ gì, nhưng tôi không tán thành kiểu sống không thật lòng mình như vậy.
Một cách lừa dối mọi người. Kết quả là "con số 0" thật to và có thể lùi về "âm vô cùng" nếu như những người áp dụng lối sống đó không nhận ra hậu quả của những việc làm đó. Họ sẽ dần dần tự biến mình thành 1 "con Cáo".Hy vọng không ai trong chúng ta có cách sống như thế nếu có hãy từ bỏ nó ngay từ hôm nay nhé bạn.GoodLuck
Trong cuộc sống đừng nên dùng quá nhiều nghệ thuật sống. Con người cần sự chân thật hơn là sự giả dối. Hảy nói thật lòng mình! Nhưng đôi lúc nói dối mà tốt cho người khác thì chúng ta nên dùng " Nghệ thuật sống". Ví như nếu có 1 người bạn mình bị ung thư, bác sỷ nói 2 ngày nửa sẻ chết! Bạn vào nói thắng với người bạn mình là 2 ngày nửa mày chết đó. Tôi bảo đảm người bạn đó sẻ không cần đến 2 ngày mà chết ngay tức khắc. Và ở trong trường hợp đó ai trong chúng ta củng đủ khôn ngoan để nói rằng : bác sỷ nói mày sắp khỏi bệnh rồi đó? Cố gắng ăn đi. Đó chính là nghệ thuật sống. Và hảy nghỉ xem TA ĐANG SỐNG HAY CHỈ ĐƠN THUẦN LÀ ĐANG TỒN TẠI???? Ta đang ssống đúng thực nghĩa sống hay chỉ là tồn tại vật vờ cho qua ngày qua tháng??????? Ta sống vì ai - vì ai mà ta sống? Sống ko mục đích, ko lý tưởng như vậy ko thể gọi là sống mà chỉ là ăn đủ ngủ đủ, tồn tại cho đủ năm tháng trên đời. Sống như vậy để làm gì!!!!!!!!!!!!!! Trong một ngày tôi sợ nhất là những buổi chiều và đêm. Đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy cô đơn nhất. Nhìn những người xung quanh hối hả vội vã đi trên đường với đủ gương mặt khác nhau, buồn bực, giận dữ, lo âu hoặc vui vẻ... tôi tự hỏi họ đi đâu nhỉ? Dường như phía xa kia đang có người mong mỏi chờ mong sự xuất hiện của họ lắm? Tôi thích thú quan sát và thèm khát ôi giá mà mình cũng có được cảm giác như vậy. Mỗi buổi chiều khi hết giờ làm việc, tất cả đều chỉ chờ kèn báo hết giờ (bộ đội mà, làm việc theo hiệu lệnh), còn tôi thì chẳng bận tâm. Bởi tôi chẳng có ai chờ đợi, chẳng có ai mong tôi xuất hiện... Tôi cứ nhẩn nha làm hết mọi việc thậm chí lướt net để đọc các thông tin cuối cùng trong ngày hoặc gọi điện cho ai đó tìm cho mình một cuộc hẹn...... để rồi... Bước chân ra đường bình thản, chạy xe thật chậm để ngắm nghía sự vội vã, ồn ào của con đường trong giờ tan tầm. Ai cũng cố gắng đi thật nhanh, cố luồn lách tìm cho mình một lối đi vượt lên trên... Tôi cứ lặng lẽ chạy xe, thờ ơ với những cuộc tranh giành, chen lấn, nhường nhịn tất cả những ai muốn vượt lên, đôi khi khó chịu về sự cẩu thả hoặc bật cười vì thói quen xô đẩy không chịu nhường để tất cả đều trở thành "hai con dê cùng đi qua một cái cầu" (bài học thuở ấu thơ đấy)... Cứ đi trên con đường ấy, con đường tôi đã đi bao nhiêu lần chẳng thể nhớ nổi, đi tới thuộc lòng tất cả. Thuộc từng lối rẽ, từng ổ gà, từng căn nhà, cây xăng... vậy mà vẫn quên. Quên ngay cả lối rẽ về chính cái ngõ để về chính ngôi nhà của mình. Tâm trạng lơ lửng, những suy nghĩ miên man, những ước mong khi nhìn thấy mẹ đi đón con tan học về, người người có đôi bên nhau, những gia đình quây quần bên nhau trong giờ cơm tối... Có lần rời cơ quan, tôi chẳng biết làm gì, cứ chạy xe lang thang ngoài đường,vòng vo lên Lăng Bác, rồi ra tận Giảng Võ.... những dòng người nườm nượp, hối hả..... những gương mặt lần lượt vụt qua, mỗi người một vẻ. Người cười vui hớn hở, người vội vã, người cáu kỉnh, người trầm tư nhưng ai đó cũng có một gương mặt, một trạng thái còn hơn gương mặt trống rỗng của chính tôi. Tôi cứ đi, chẳng biết đi đâu, tất cả mọi con đường đều giống nhau. Những ánh đèn của ô tô, xe máy, đèn xanh, đèn đỏ, nhà hàng quán xá, biển hiệu nhòe nhoẹt vào nhau trôi đi trước mắt mà chẳng có chút ấn tượng gì đọng lại. Và âm thanh. Thứ âm thanh của tất cả hòa trộn vào nhau ồn ã. Mùi khói xe ô tô, xe gắn máy, khói bốc ra từ những hàng quán, từ rác, từ kênh nước thải và cả từ cơ thể những con người sau một ngày mệt nhọc... Tất cả đã tạo nên một buổi chạng vạng nhàm chán và vô vị cho tôi, mùi thành phố. Lang thang ngoài đường rồi lại về nhà. Nằm im lắng nghe âm thanh từ những căn nhà xung quanh vọng lại. Tiếng cười đùa của lũ trẻ, tiếng nhạc từ vô tuyến của nhà hàng xóm. Tiếng nói chuyện điện thoại, tiếng rao bán bánh mì, khoai nướng hay xôi nóng văng vẳng... và đêm rù rì tới. Nhìn lên trần nhà, mấy con thạch sùng chậm chạp đi lại hệt như cái kim đồng hồ vậy, sao mà thời gian lại có thể lâu trôi đi như thế nhỉ?................ Chiều và đêm là nỗi ám ảnh trong tim, tôi sợ lạnh người mỗi khi ngày hết, tôi như con chim chẳng biết về đâu. Lang thang và chờ thời gian trôi đi, chờ giấc ngủ mộng mị và đợi bình minh tới cho ánh sáng phủ lên vạn vật cho âm thanh lại bắt đầu của một ngày. Một ngày còn sống là còn khát khao. Nhưng khát khao cái gì???????? Chờ đợi ai/cái gì?????????
Remecier Cảm ơn bạn về những bài viết hay đã đóng góp cho CLB. Hy vọng bạn sẽ đóng góp ngày càng nhiều hơn cho CLB .Bạn đã là thành viên của VitaminS chưa? Nếu chưa hãy cùng tham gia với tụi mình để có thêm tự tin đối mặt với khó khăn mà cuộc sống tạo ra thử thách chúng ta nhé. GoodLuck
Giản đơn là hạnh phúc..... đôi khi những thứ nhỏ nhặt nhưng sẽ khiến con người ta cảm thấy vui và bất giác nở một nụ cười.... chỉ thể thôi cũng đủ khiến người khác ấm lòng và quan tâm...^^!
tôi không cần phải sông một cuộc sông giả tạo. tôi chỉ muốn sống hết mình cho mọi người và cho chính tôi. mình sống tốt thì mình mới có thể tốt cho người khác
Tính đơn giản của niềm vui Cuộc đời thật đẹp nhưng đôi lúc ta lại cảm thấy nó thật nhàm chán và vô vị biết nhường nào? Đôi lúc ta cứ bước đi mà ko biết rằng mình sẻ đi về đâu? đôi lúc ta như tìm kiếm một cái gì đó nhưng rồi ta lại bất chợt nhận ra rằng ta ko có một mục tiêu nào để tìm kiếm cả.Và đôi lúc ta chăm chú nhìn vào khoảng không gian vô tạn ở trước mặt ta kia nhưng rồi ta lại nghĩ:" ta nhìn vào nơi ấy để làm gì,ta đâu có liên quan gì với cái kkhông gian xa xăm ấy đâu "? Và những lúc như vậy ta cảm thấy cuộc đời thật chán ngắt và buồn tẻ. Phải chăng ta chưa tìm cho mình được một cái gì đó mới mẽ trong cuộc sống?Phải chăng mỗi ngày là 24h khô khan và cứ mãi lặng lẽ trôi qua? Nhưng cuộc đời không phải chỉ có thế đâu bạn ạ. Mỗi ngày bạn được sống là một niềm vui.Mỗi ngày trôi qua bạn sẻ có thêm một ngày kinh nghiệm sống.Và sẻ có nhiều niềm vui khác nữa mà bạn vô tình đã bỏ quên.Vì vậy bạn hãy vui lên vì mình đang được sống. Có một người đã từng nói với tôi rằng"Tôi vui khi mỗi sớm mai mở mắt còn thấy được ánh mặt trời,tôi vui khi mỗi sớm thức giất biết mình còn được sống" Niềm vui của người ta như như thế thì không có lí do gì chúng ta lại cảm thấy cuộc đời nhàm chán và vô vị cả các bạn ạ. Hãy mĩm cười hạnh phúc với cuộc đời bạn nhé.Và hãy xem mọi khó khăn của cuộc sống là một thử thách,sự thất bại chính là trải nghiệm để thành công.