Sáng nay dậy thấy lòng vắng quá chừng Radio báo trời lạnh hơn hôm trước Xòe bàn tay ra Những ngón tay gầy gò như những nhánh cây cớm nắng Thầm ước ao Có ai nắm tay mình. Ngày mình yêu nhau Em có thói quen nhận sms mỗi bình minh Những icon nhỏ, xinh nhìn rất tếu: “ Đêm qua em ngủ có ngon Có mơ về anh nhiều không đấy? Còn anh thì Mơ toàn thấy Ừ, Em”. Những ngón tay em lại lúi húi trả lời anh Miệng cười khẽ, mắt nheo nheo Ngố lắm Anh của em ơi Con chim lúc nào cũng mong rời tổ ấm Bay thật xa Em không giữ nổi nữa rồi. Số cũ của anh Em vẫn lưu nhưng tên thì đã khác Chỉ là một cái tên như bao người trong danh bạ Xa lạ quá Chính em nhiều khi còn nhầm nữa Sáng này lại lạnh rồi anh ạ Anh có biết mặc ấm không? Hay như xưa vẫn phong phanh áo mỏng Còn em lại thắt trong lòng Gửi về anh tin nhắn Em tự nhủ sẽ là tin cuối cùng: “ Trời trở lạnh, nhớ mặc ấm vào anh nhé!” Di động rung lên Khe khẽ Tin nhắn mới, sao mà anh reply nhanh thế. Một câu hỏi ngắn thôi: “ Ai đấy” Không có cả dấu chấm hỏi cuối dòng.