Vậy là mùa thu đã đến theo những cách tự nhiên nhất mà đất trời có thể có được. Đối với tôi, 1 con người vẫn còn vương vấn chút cãm xúc ngọt ngào của mùa hè thì giờ cũng là lúc sống nén lại như những gì mình đã làm bao mùa thu trước kia. Mùa thu này gợi đến với tôi đầu tiên bởi những thứ ko quá rõ ràng. Mùa hè này là 1 mùa hè kì lạ, ít nhất là nó không còn quá nóng bức như mọi năm để tôi có sự so sánh đơn thuần về nhiệt độ hay về sự oi bức. Ít nhất tôi cũng đã dứt ra mà đi được đến những vùng đất mới để học hỏi thêm và rũ bụi trần ai... Rồi tôi trỡ về với những gì quen thuộc của cuộc sống thuờng ngày. Thì tình cờ, mùa thu đến...Nó bắt đầu và sẽ qua đi nhẹ nhàng. Khi ta tưởng sau những ngày mưa rào là những ngày nắng gắt, khi ta tưởng rằng sau nắng gắt là 1 cơn nắng khác, khi ta tưởng rằng mình đã có những điều trong tay mà chợt đánh mất thật nhiều... Tôi chợt nhận ra mùa thu đến từ tiếng cười khúc khích của 1 ai đó trên lang cang vắng ktx... khi đi lang thang và nhặt vội vàng những chiếc lá đã ngã màu, kết thúc 1 quá trình chắt lọc nhựa sống. Tôi chợt nhận ra mùa thu chợt đến từ những buổi tối đi dạo cùng bạn bè, những cơn gió man mát thổi nhè nhẹ mà trong đó là hương của mùa hạ vương vấn, là hương của mùa thu ngượng ngùng. Tôi không rõ ràng lắm để phân tích đó là mùi hương ngọt ngào của những gì, nhưng tôi cãm thấy tâm hồn thanh thản và bay bổng, mơ màng... Tôi chợt nhận ra mùa thu chợt đến từ con đường tôi hàng ngày đang đi, nhìn nhận những con người, những câu chuyện ngày ngày tôi phải đối mặt, qua những việc mà tôi đang làm, những điều mà cuộc sống đã dạy cho tôi... Tôi nhận thấy những điều đó qua những người bạn mới và cũ, cho và nhận những điều mình tin là chín chắn hơn, thiết tha lắm và chân thực lắm... Tôi chợt nhận ra mùa thu từ con người tôi đã cố quên, từ sự gay gắt giữa tình yêu và lí trí, của nhận thức trẻ con và người lớn. Giữa chúng tôi luôn là những ranh giới mỏng manh, những cái không bao giờ có thể tự mình phán xét đúng hay sai. Anh đã xa tôi khi mùa thu còn chưa kịp tới, chỉ vậy thôi...Mùa thu, chợt nhận ra từ những ấn tượng ban đầu. Nó mãi là người bạn muôn đời tàn nhẫn của cãm xúc, của đất trời... Và tôi cũng sẽ còn nhận ra nó từ những lần vô tình nhìn thấy 1 chiếc lá thời gian khe khẽ rơi... Hãy tự cho mình 1 chút dừng lại. Ngoài kia, mùa thu đã đến...
bài viết rất hay, cũng mún chia sẽ nhưng tâm trạng của mình không giống của bạn, tại vì mình chưa có bít buồn là gì hết đó, hơi vô tâm nhưng mà đúng là như vậy. thui mỗi ngày là một ngày mới, nên bỏ qua quá khứ để tiến tới phía trước bạn à. he he
không biết bùn ák? bạn đã thấy lúc tui vui chưa nhỉ? sẽ thấy những lúc bùn con người mới là chính mình :yyc15::yyc15:
Bài viết rất có cảm xúc! Những cảm xúc chân thật mà nhiều người trong chúng ta dường như đã tự dấu nó vào sâu trong cõi lòng mình! Hãy trải lòng mình giống như bạn Yaua, rất có thể bạn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.Hơn rất nhiều so với việc tìm quên nỗi buồn của mình trong những thú tiêu khiển khác.:y21: Nhiều lúc trong cuộc sống tôi cũng buồn lắm,nhưng thực sự tôi cũng chưa bao giờ dám đem tâm sự của mình nói cho nhiều người biết như vậy đâu các bạn ạ! Tôi đọc được trong bài viết này những cảm xúc thực sự đang cần được sự chia sẻ và cảm thông của mọi người, hy vọng các bạn sẽ cùng tôi làm vơi đi những chuyện buồn của bạn ấy.:y97: Cảm ơn Yaua!
mùa thu là mùa buồn nhất mà, mùa thu là mùa của lá rụng, chắc bạn có nhiều tâm sự lắm, cố gắn post thật nhiều bày hay nhá bạn
1 chút cãm xúc, 1 chút tâm sự, 1 chút nỗi niềm. mà đôi khi mới xuất hiện trong mỗi con người! mùa thu, mùa này tàn nhẫn thật! hì hì ^^
Her...bùn thì bùn tâm trạng vẫn sẽ là tâm trạng... đôi khi tâm trạng mới giúp ta suy nghĩ chúng ta đã được gì và chưa được gì cái gì đả khiến ta bùn... đừng đổ lổi cho mùa thu ... hj` có lá rụng mới có lá non mà sao lại cho đó là bùn... mà sao nói lá non là nãy lộc ... đệ nghịch tý mý ka thấy sao ...
^^ đâu phải đỗ lỗi cho mùa thu chứ! chỉ là... chỉ là khi người bùn thì cảnh có vui đâu bao giờ...rùi tình cờ mùa thu đến, chộp lấy thui. hì hì