Gió thoảng bay.... gió vô hình... gió nhẹ nhàng... Thoảng qua đây 1 chút buồn, 1 chút vui, 1 chút bồi hồi... Ko thể nhìn thấy được gió... k thể nắm lấy... Gió đến thật nhẹ nhàng.... khoảnh khắc mà gió đến ko thể nào giữ lâu.... Cát lặng im... cát hữu hình... cát sâu lắng... Lặng im nhưng êm ả, ấm áp.... Nhìn thấy được cát... nhưng người ta chỉ dẫm qua, để lại trên cát những vệt dấu.... Cát chỉ ở 1 chỗ... giữ lấy từng vệt dấu bị người ta dẫm qua... cát mún giữ lại... 1 cách im lặng.. và thật sâu lắng! .................................................. ........ Những nơi có gió... là những nơi bình yên... muốn được ở mãi với gió, muốn được cuốn theo gió... Những nơi có cát... là những nơi ấm áp, có khi quá nóng, cũng có khi quá lạnh... k0 ai muốn được ở mãi với cát, chỉ bước qua cát thế thôi.... Cảm giác bình yên của gió... cát đây cũng muốn, cát để gió thổi cát bay theo chiều của gió... rồi bỏ cát ở 1 nơi nào đó, rồi gió bay đi... Cát lặng im, nhìn hướng gió bay... dù lòng cát muốn bay theo gió... dù lòng cát muốn được bên gió... Gió bay rồi... gió muốn xóa những vệt dấu để lại trên cát... gió k0 cho cát cơ hội giữ lại... Cát bất lực... làm theo ý muốn của gió, cát im lặng... sâu lắng! Nhìu người đi qua cát... nhìu người dừng lại... nắm lấy cát, họ nắm thật chặt... nhưng rồi gió đến, gió thổi cát khỏi tay họ... cát lại cô đơn.. cát vẫn im lặng... k0 hờn trách gì gió.. Rồi từng ngày từng ngày, cát chờ mãi 1 cơn gió... muốn lại được bay theo gió đến những nơi mà gió đến... dù là nơi tận cùng của Trái đất! Nhưng gió thích tự do, gió k0 muốn có gánh nặng, thế rồi gió lại bay đi... cát vẫn đứng nhìn, vẫn khao khát được bay theo gió, và vẫn im lặng... sâu lắng! Xung quanh cát... nhìu người muốn được nắm chặt cát thật chặt... nhưng họ k0 thể giữ cát được lâu... vì lòng cát chỉ có gió, nên dù họ có năm chặt đến đâu, cát vẫn từ chối nằm trong tay họ, chỉ muốn được bay theo gió... Gió biết điều đó, gió biết cát cần gió, nhưng gió chỉ yêu tự do, gió k0 muốn mang cát theo bên mình, gió chỉ muốn làm đúng bản chất, chỉ muốn thoáng qua cát mà thôi... Nhưng gió đâu biết, dù gió có cố xóa hết những vệt dấu trong cát thế nào, cát vẫn cố giữ lại... giữ từng khoảnh khắc bên gió... .................................................. .......... Gió mệt mỏi nhận ra... ...có lẽ gió cần nhìu hơn những gì cát tặng... ...có lẽ gió k bao giờ là của riêng cát... ...có lẽ chỉ mỗi mình cát mãi sống trong mơ hồ dù hiện thực k0 tồn tại thứ cát cần... Cát cần gió, dù cho gió thoảng qua... dù cho gió đã k0 muốn bên cát.. Rồi cơn mưa đến... mưa làm ướt cát, và nhờ thế gió đã k có cơ hội xóa bỏ vệt dấu của cát, vì nước mưa đã chôn nó vào lòng của cát rồi! Nhưng sau cơn mưa ấy... cát trở nên yếu đuối, mệt mỏi hơn.... và rồi cát lại lặng im, sự im lặng vĩnh viễn... Vì cát biết 1 nửa hình tròn sẽ k thể ghép với 1 nửa hình vuông... Và rồi cát chỉ biết cầu mong cho gió có được 1 đám mây khác, 1 đám mây nhẹ hơn cát, yêu gió hơn cát... Mong rằng từ đây về sau, kí ức về gió sẽ được mưa chôn sâu hơn vào lòng cát, để cát k0 thể nhớ lại lần nào nữa... Gió ơi.... hãy bay đi.. bay lên cao... bay đến nơi gió thích... Hãy đến nơi có thể cho gió những gì gió muốn, cho gió sự iu thương vô hạn... Từ nay... cát sẽ k0 cuốn theo gió nữa... cát sẽ sống cho hiện thực... Và từ nay... cát sẽ vờ như gió k0 tồn tại, để học tính ích kỷ cho riêng cát, như thế mới có thể sống cho bản thân cát, k0 sống dại khờ rồi chờ đợi có 1 ngày lại cùng được bay theo gió nữa.. Bầu trời kia là của gió, và đất là nơi cát tồn tại! Trời và đất mãi mãi k bao giờ có thể chạm vào nhau... Cát cũng thế, sẽ k0 cần gió nữa.... Vĩnh biệt nhé... gió ơi.... !!